6.

Cơm áo gạo tiền sắp cạn, lão thủ lĩnh họ Vương lại dẫn theo đám thổ phỉ xuống núi làm mẻ tiếp theo.

Đợt này xui xẻo cư/ớp không được bao nhiêu, lúc về mặt mũi tên nào cũng như đưa đám.

Lão Vương không biết gặp phải chuyện gì mà thái độ cực kì tệ, gọi một đám vợ lẽ vào phòng để trút gi/ận. Ti/ếng r/ên la thảm thiết kéo dài suốt đêm. Sáng hôm sau lão thoải mái bước ra khỏi phòng, những nữ nhân theo sau thễu thợt bước ra với đôi chân r/un r/ẩy, thân hình bầm dập nhưng vẫn vẫn yểu điệu vén tóc khoe khoang.

Làm ăn đợt này thất bại, cơm nước chi tiêu bắt đầu phải c/ắt xén. Bữa cơm chia theo thứ tự từ trên xuống, khẩu phần cũng theo đó hao hụt.

Vậy nên khi tới tay ta thì chỉ còn hai cái bánh bao vừa cứng vừa bốc mùi.

Ta cầm lấy hai cái bánh bao, chia cho Tạ Ngọc Lẫm một cái, rồi vội ngồi thụp xuống gặm ngấu nghiến, dẫu sao sáng giờ cũng chưa có gì vào bụng.

Thấy hắn còn đứng bần thần với cái bánh bao trong tay, ta lau miệng, thúc giục:

“Mau ăn đi, tuy hơi mùi mà vẫn ăn được, để chút nữa thì không ăn được nữa đâu.”

Tạ Ngọc Lẫm nhìn cái bánh bao nát trong tay rồi nhìn bộ dạng nhếch nhác của ta, trầm ngâm hồi lâu mới hỏi:

“Ngươi phải ăn thế này thường xuyên à?”

“Không.” Miệng ta phồng ra vì gặm bánh bao, cố nuốt xuống rồi trả lời hắn “Cách hai ba tháng gì đấy, nào lũ thổ phỉ cư/ớp không được thì phải ăn. Yên tâm, chịu khó kham khổ hết tháng này, tháng sau lũ thổ phỉ làm mẻ mới mà cư/ớp được của hời thì sẽ cải thiện. Có bánh bao là tốt lắm rồi đấy, lúc ngươi chưa đến, có tháng ta còn ăn cơm thiu, lúc chẳng có đồ ăn phải hái rau dại luộc nuốt qua ngày.”

Tạ Ngọc Lẫm nhìn thân hình g/ầy gò ốm yếu của ta, mặt tối sầm, thô lỗ vứt cái bánh bao xuống đất.

“Này ngươi làm cái gì vậy!?” Ta gào lên, luống cuống cúi người định nhặt bánh bao lên thì hắn lại giơ chân đ/á nó lăn ra ngoài. Thấy bánh bao đã dính đầy bùn đất, ta tức gi/ận đ/á/nh liên tục vào người Tạ Ngọc Lẫm “Ngươi không ăn thì để ta, sao có thể phung phí vậy chứ? Ta đã nhịn đói chia ngươi một cái, vậy mà không biết điều!”

Tạ Ngọc Lẫm đ/è ta ngồi xuống, nghiêm túc nói: “Chờ ta.”

Rồi hắn phi thân nhảy lên mái nhà, chớp nhoáng đã chẳng thấy đâu.

Ta đần ra một hồi, tên này lại biết võ công?

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Báu vật

Chương 17
Bà nội là bảo bối của cả gia đình. Những lời tiên đoán của bà mang đến cho chúng tôi vô tận tài phú. Bà vừa mở miệng, bác cả liền trúng xổ số ba mươi triệu, đầu tư bất động sản thuận lợi, chị họ từng xếp cuối lớp lại được đặc cách vào trường danh tiếng, dì út vui sướng khoe khắp nơi. Nhà hàng của gia đình tôi mở thêm chi nhánh chỉ trong hai năm, cả nhà dọn vào biệt thự giữa trung tâm thành phố. Tết năm ấy, cả nhà quây quần vui vẻ, bà nội cười hỏi: “Mỗi người muốn quà năm mới gì nào?” Bác cả đòi thêm tiền tài, dì út và ba mẹ tôi muốn danh lợi song hành. Còn tôi, chỉ tay vào phong bao lì xì bị bỏ quên trong góc, nói: “Bà ơi, con muốn cái này.” Cả nhà cười nhạo tôi ngốc nghếch, nhưng tôi chẳng bận tâm. Bởi tôi biết những lời tiên tri của bà trở thành sự thật, là bằng cái giá của sinh mạng người khác. Tất cả những điều này…chính là sự báo thù của bà.
Gia Đình
Hiện đại
Kinh dị
0
Sửa Sai Chương 15
Oán linh tam thi Chương 13