Ninh Thiện Chi vẫn nhìn tôi chằm chằm, không hề chớp mắt.
Ánh mắt chưa từng rời khỏi người tôi.
Dường như cậu đã sớm dự đoán được phản ứng này, nên hoàn toàn không bị ảnh hưởng bởi sự châm chọc của tôi.
“Không phải anh hỏi em rằng đã lừa anh bao nhiêu chuyện sao? Giờ em sẽ kể từng chuyện một cho anh nghe.”
Giọng Ninh Thiện Chi nhàn nhạt, đều đều.
“Đúng vậy, em đã nhắm đến anh từ lâu rồi. Mỗi một lần ‘vô tình gặp gỡ’, thật ra đều là do em tính toán kỹ càng. Mấy người theo đuổi em chẳng gây phiền gì nhiều, chẳng qua chỉ là chiêu trò để lấy lòng thương hại của anh thôi. Bạn trai giả cũng vậy — từ đầu em đã có mục đích x/ấu. Còn cái nam Omega kia?”
Nói đến đây, Ninh Thiện Chi khẽ hừ lạnh.
“Cậu ta không phải người thích em, mà là thích anh.”
Vừa nói, cậu vừa quan sát nét mặt tôi.
Thấy tôi vẫn giữ được vẻ bình tĩnh, cậu mới tiếp tục:
“Cái tên Omega si mê anh đó, em đã thấy chướng mắt từ lâu. Cũng nhờ anh bảo em xử lý, nên em mới có lý do ra tay.”
Cậu hơi cau mày, giọng như tiếc nuối:
“Chỉ tiếc chút xíu nữa thôi là em hỏng hết kế hoạch.”
Tôi hỏi:
“Vậy còn pheromone Alpha trên người tôi, cũng là do cậu cố tình để lại?”
Ninh Thiện Chi gật đầu, sau đó nở một nụ cười đầy bí ẩn.
“Anh yêu, anh chưa từng nghi ngờ mấy vết đỏ trên người mình sao?”
Ngón tay cậu trượt nhẹ xuống từ cổ áo tôi.
Mãi đến ng/ực mới dừng lại.
“Nơi này… nếu em nhớ không nhầm, có một nốt ruồi đỏ nhỏ.”
Ninh Thiện Chi cười ngọt ngào.
“Anh yêu, chỗ này của anh thật sự quyến rũ ch*t người.”