Có Trăng Quên Đèn

Chương 19.2 (Hoàn)

22/05/2024 11:33

Tôi chầm chậm nói: “Các người đều tưởng rằng tôi không biết khoảng thời gian đó đã xảy ra những gì ư, nhưng lần trước sau khi rơi xuống nước, Hạ Lê đã cư/ớp lấy cơ thể tôi, tôi đã trở thành một linh h/ồn, đi theo cô ta nhìn thấy các người xóa đi tất cả dấu vết của tôi.”

“Hạ Lê nói, thế giới của chúng ta thực ra chỉ là một cuốn tiểu thuyết ngọt ngào, tôi là nữ chính, Cố Ảnh Từ là nam chính.”

“Nhưng sao nữ chính lại thảm hại như thế được chứ, tôi không phải là nữ chính, tôi không muốn làm nữ chính, tôi chỉ muốn làm chính mình.”

Cá vàng trong vườn bị vây trong vại, tưởng đó là thế giới.

Đó cũng vốn là cả thế giới của tôi.

Tại sao lại nuôi tôi trong vại, khiến tôi tránh xa phong ba bão táp.

Rồi lại muốn đuổi tôi đi.

Tại sao?

Bọn họ chưa từng nghe tôi kể về những chuyện xảy ra suốt thời gian qua

Bỗng nhiên biết được sự thật, vẻ mặt của bọn họ đều sững sờ.

Thậm chí còn không biết nên dùng vẻ mặt nào để nhìn tôi nữa.

Lần này, tôi nhìn bọn họ thật kĩ.

Vẻ mặt của mỗi người đều được khắc ghi trong tim.

Tôi mỉm cười: “Thấy mọi người quan tâm con như thế, con vui lắm.”

Tôi quay người, không do dự nhảy xuống.

Sau lưng là tiếng hét khàn khàn.

Thế giới bị cô lập bởi biển xanh.

Dưới biển sâu.

Tất cả các âm thanh đều biến mất.

Cơ thể tôi từ từ chìm xuống đáy biển, trong khoang mũi toàn là nước.

Cơ thể bị áp lực nước đ/è ép đi/ên cuồ/ng.

Tôi mở mắt, nhìn thấy hai bóng người không màng tất thảy từ trên vách đ/á nhảy xuống.

Cố Ảnh Từ trước nay vốn sợ nước, lại bất chấp tất cả lao về phía tôi.

Bọn họ không ngừng lặn xuống, muốn kéo tôi lên.

[Làm ơn đi, tôi không muốn quay lại đâu.]

[... Được.]

Trong tâm trí, giọng của người nọ lại lần nữa vang lên.

Lập tức, có một rào chắn ngăn cách tôi với bọn họ.

Trên mặt Cố Ảnh Từ là vẻ hoảng lo/ạn trước giờ tôi chưa từng thấy.

Anh tôi cũng đi/ên cuồ/ng vùng vẫy, đ/ập vào rào chắn kia.

Cơ thể tôi càng ngày càng chìm sâu.

Bóng dáng bọn họ cũng dần dần trở nên mơ hồ.

Cuối cùng tôi cũng lộ ra nụ cười chân thành nhất trong suốt khoảng thời gian qua.

……

“Đây là đâu?”

“Không gian chủ thần.”

Tôi nghi ngờ nhìn chàng trai mặc áo choàng trắng tinh, với những hoa văn phức tạp dát vàng trước mặt.

Dáng người hắn cao lớn, tôi phải ngẩng đầu mới thấy rõ hắn.

Nhưng lại không nhìn rõ khuôn mặt hắn.

Cảm giác trong lồng ng/ực đều trống rỗng.

Có một cảm giác đ/au nhói khó hiểu.

Tôi xoa ng/ực, hỏi: “Tôi là ai?”

“Cô là người kế vị chủ thần.”

“Ồ.”

“Cô có thể ở đây mãi mãi.”

— Đây là sự bồi thường của anh ấy hả?

……

Còi xe cảnh sát, xe c/ứu hộ vang lên ầm ĩ ở Thanh Sơn.

Người đàn ông cứ khăng khăng nắm ch/ặt cái áo khoác, vẻ mặt trống rỗng.

Hắn sẽ không còn được nghe tiếng gọi “Anh Cảnh Từ” nữa rồi.

Trong tâm trí hắn đột nhiên vang lên một giọng nói:

[Sự tồn tại của nam chính là vì nữ chính.]

Vì nữ chính.

Vì Mạt Mạt.

Đêm đó, Cố Ảnh Từ vốn sợ nước lại nhảy xuống từ trên vách đ/á Thanh Sơn.

Ở đó, không còn sự tồn tại của Ôn Mạt nữa.

(Hết truyện)

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Trạng Nguyên Hôm Nay Đã Tìm Được Vợ Chưa?

Chương 13
Ta thay tỷ tỷ ruột của mình, gả cho người thanh mai trúc mã sa sút mà nàng không muốn lấy. Từ ngày thành thân, ta tận tâm lo liệu việc nhà, kính trọng hắn, hòa thuận như khách. Đến khi Lăng Diễn đỗ trạng nguyên, ai nấy đều chúc mừng ta khổ tận cam lai. Nhưng chẳng bao lâu, lại truyền ra tin hắn trọng lễ cầu hôn tỷ ta làm bình thê. Bên ngoài đồn rằng, hắn từng nói một câu khiến người người xuýt xoa: “Tiểu thư Tô gia đoan trang kiêu quý, lẽ ra nên được vạn người sủng ái. Nay Lăng mỗ công danh thành đạt, đời này tuyệt không để nàng chịu nửa phần ủy khuất.” Họ trai tài gái sắc, quả thật xứng đôi vừa lứa. Mà ta đúng là đáng đời phải chịu khổ. Đêm ấy, ta – người vợ tầm thường của hắn liền thu dọn hành lý, trả lại chỗ cho tỷ tỷ, rồi rời kinh thành, biệt tích nhân gian. Sau này, tân khoa trạng nguyên điên cuồng tìm kiếm thê tử cũ, cuối cùng tìm thấy ta nơi góc hẻo lánh. Ta nhìn hắn, đôi mắt đỏ ngầu, chỉ bình thản hỏi: “Tìm ta làm gì? Giữa chúng ta… vốn chẳng có tình cảm gì cả.” Hắn nhìn ta thật lâu, nước mắt lăn khỏi khóe mắt, rồi lại bật cười như giận: “Nàng nói… nàng không yêu ta sao?” #bere
Cổ trang
Nữ Cường
Sảng Văn
12
Lệnh Vi Chương 7