Tôi chịu không nổi nữa rồi.
Nuốt chửng hai gói cà phê hòa tan, cố thức trắng đến nửa đêm.
Mò mẫm trong bóng tối đến bên giường Văn Hành, lắc hắn dậy: "Văn Hành, nói thật đi, cậu đang yêu đương phải không?"
Nghe nói lúc nửa tỉnh nửa mê, con người ta thường thẳng thắn nhất, nói ra những lời chân thật nhất.
Kết quả Văn Hành dịch vào trong, vỗ vỗ chỗ trống, giọng ngái ngủ: "Lên đây."
Tai tôi đỏ ửng.
Như thế thì ngại quá đi.
Văn Hành thúc giục: "Giọng cậu nhỏ quá, tôi nghe không rõ."
Được rồi, đành phải trèo lên vậy.
Tôi chui vào chăn, áp sát tai hắn: "Nói mau đi."
Văn Hành khẽ rên một tiếng, lấy tay bịt tai, quay sang phía tôi: "Sao cậu muốn biết?"
Tôi gi/ật mình, lưỡi như dính lại: "Bởi vì..."
Phải rồi, chúng tôi chỉ là bạn thân thôi mà.
Tôi có tư cách gì mà chất vấn chuyện tình cảm của hắn.
Bốc đồng quá.
Nhưng chỉ cần tôi không thừa nhận thì không ai biết.
Tôi siết ch/ặt ngón tay, lập luận có đầu có đuôi: "Nếu cậu có người yêu, thì tôi với tư cách là huynh đệ, đương nhiên không thể thua kém, cũng phải ki/ếm bạn gái thôi."
"Ừ." Văn Hành im lặng hồi lâu.
Tôi tưởng hắn ngủ mất rồi, bỗng hắn cất giọng: "Không cần tìm, tôi không có yêu ai."
Không có?
Trong lòng tôi hơi nhón nhén.
Nhưng niềm "vui mừng" vừa chớm nở đã vội tắt ngúm.
Nếu thật sự không có, vậy hôm đó hắn s/ay rư/ợu gọi ai là vợ?
Tôi không cam tâm, tốn công đến đây rồi phải moi được chút gì từ miệng hắn mới được: "Vậy cậu thích kiểu con gái nào? Xinh đẹp, eo thon, chân dài?"
Trong bóng tối, Văn Hành liếc tôi một cái, chậm rãi đáp: "Đúng."
Ch*t ti/ệt, trúng phóc.
Thế này mà còn nói dối là không yêu ai!
Đúng là trai thẳng chỉ nghĩ bằng phần dưới, nào mặt nào hình thể, thật tầm thường!
Ngọn lửa gi/ận bùng lên.
Tôi bật dậy định về giường mình.
Văn Hành giơ tay kéo tôi lại, ân cần: "Đêm nay ngủ ở đây đi, đừng chạy qua chạy lại làm người khác thức giấc."
Không biết do cà phê hiệu quả quá hay vì người đang bốc hỏa.
Mà tôi nhắm nghiền mắt nằm im hồi lâu vẫn không tài nào chợp mắt được.
Cánh tay Văn Hành vòng qua eo tôi không những không buông ra mà càng siết ch/ặt hơn, đầu gối hắn cũng đ/è lên chân tôi.
Đôi môi hắn áp vào gáy tôi, hơi thở phả từng đợt khiến da thịt tôi tê rần.
Sao có người lại nằm ngủ tệ thế không biết...
Đầu óc tôi rối bời như cháo loãng.
Tôi cắn ch/ặt mép chăn, muốn khóc mà không thể khóc thành tiếng.