Lưng giờ đìa m/áu me.
Ngay lúc ấy, Phong thong thả mở lòng bàn nắm tàn lộ ra.
Giang trợn há hốc.
Phong lùng:
"Thân x/á/c tan thành bụi, làm sao ấy sống lại được?"
Nói rồi, ấy vung tay bụi khắp nơi.
Gió lốc qua.
Tro tàn bay tứ tán.
Giang gào thét thiết:
"Không... Không được!!!"
Con quái vật vừa giơ tay định chộp Phong biến mất làn khói.
Giang bị nh/ốt pháp, gào thét đ/au đớn.
Tiếng hét nhỏ dần, anh trừng trừng nhìn tôi đầy oán h/ận, dần mất hơi thở.
Tôi r/un r/ẩy nhìn Phong Loan.
Cô ấy thản nhiên giải thích:
"Xin lỗi để h/oảng s/ợ. bị chấp niệm mòn, không còn người nữa. Anh ta hóa sát, tôi dụ vào để triệt tiêu cả đôi."
Th* th/ể quá dị dạng,
Phong mang và hứa sẽ lý hậu sự.
Đang ngồi chờ c/ứu thương, dáng người phụ nữ hiện ra diện.
Chỉ liếc nhìn, m/áu người tôi đóng băng.
Đó ảnh, mối tình đầu Mãn!
Linh ấy chẳng tan biến rồi sao?
Phong quay lại, thì thầm gì đó khiến m/a biến mất.
Trước ánh hãi ấy ngừng:
"Cô ấy mới A sự, tình đầu Mãn."
Tôi ngớ người:
"Ý sao?"
"Năm xưa A ch*t đuối, anh ta đi/ên cuồ/ng tìm cách hồi sinh. Dù tôi cảnh báo Bình Nữ thuật vô ích, anh ta vẫn cố Linh anh ta nuôi dưỡng chất á/c q/uỷ. A không nỡ bỏ nhờ tôi giải thoát cho anh ta."
"Tôi tìm anh ta bấy lâu, mãi đến kết với mới x/á/c định được vị trí.”
“Cô ấy nhắn lời xin lỗi."
Phong bối rối gãi mái ngắn:
"Kỳ lạ, vỡ mà linh A giờ mới tan."
Tôi gi/ật mình, lục túi áo lôi ra nắm tro:
"Chắc do thứ này."
Phong Loan: ......
"Phòng hờ thôi, tôi cũng vơ vội nắm."
Cô ấy nhếch mép cười, giơ ngón cái thầm khen.