Chiếc quần tây mới tinh của Giang Vạn Tái dần nhăn nhúm trước mắt tôi.
Tôi bị rút hết sức lực, hơn nữa cũng không thật sự chống cự.
Hai cơ thể áp sát vào nhau.
Như bị thôi miên, tôi đưa tay đặt lên eo anh, dùng đầu ngón tay xoa nhẹ đường cong cơ bụng.
Giang Vạn Tái khẽ rên, trán đ/è nặng lên vai tôi.
Thế giới chao đảo dữ dội hơn.
Chúng tôi cùng nhau trôi dạt trong sự tội lỗi êm ái.
Cơn khoái cảm cuồn cuộn ập đến, chẳng nương tay cho sự x/ấu hổ của ai.
Đầu óc quay cuồ/ng, tôi dán mắt vào đôi môi hé mở đang cách mặt tôi rất gần.
Muốn hôn anh quá.
Như đọc được suy nghĩ của tôi, Giang Vạn Tái dời một tay ra, đặt lên gáy tôi.
Trong mọi tưởng tượng, nụ hôn của chúng tôi chưa bao giờ mãnh liệt thế này.
Đầu óc tôi tối sầm, môi lưỡi tê dại.
Vừa ngoảnh mặt đi thì đã bị anh bóp cằm kéo lại.
Hơi thở tôi dồn dập.
“Ưm!”
Giang Vạn Tái cố tình cắn vào đầu lưỡi tôi, dùng răng nanh cọ xát qua lại như khắc ghi dấu ấn.
Tiếng cười x/ấu xa của anh vang lên: “Nghiện đ/au đớn hả?”
Tôi muốn thu lại lời nói dối trước đó, nhưng lại bị anh tước đoạt quyền phản kháng, theo đúng nghĩa đen.
Anh hôn lên vết răng vừa cắn, một lần, lại thêm một lần nữa.
Nhịp điệu càng lúc càng nhanh.
Tôi ngửa cổ, ý thức mơ hồ, cổ họng chỉ cất được ti/ếng r/ên không thành lời.
Trước mắt trắng xóa, như thể cả thế giới vừa n/ổ tung.
“Ha… A...”
Ánh sáng phai nhạt.
Giang Vạn Tái và tôi mệt lả, ôm nhau thở dốc.