Màn hình chiếu cảnh ch/ém đầu, b/ắn gi*t, rắn cắn.
Tôi đếm ngược: "Năm... Bốn... Ba..."
"Để anh sống!"
"Gi*t anh ta đi!"
Hai tiếng đồng thanh vang lên trước khi tôi kịp đếm hết.
Tôi cười khoái trá.
Đây chính là tình yêu sống ch*t của họ!
Tổ tiên trao cho mỗi người một con d/ao găm.
"Bắt đầu đi."
Quý Văn Giản ôm Diệp Đình Đình thủ thỉ: "Anh yêu em."
Ánh d/ao lóe lên. Diệp Đình Đình ngã xuống, mắt trợn ngược đầy oán h/ận.
Bố tôi khịt mũi: "Đồ rác rưởi! Dám động đến con gái tôi!"
Quý Văn Giản bò đến bên chân tôi, nước mắt nước mũi giàn giụa: "Vợ yêu! Anh sai rồi! Con điếm đó quyến rũ anh! Em tha cho anh..."
Tôi cúi xuống, nhìn sâu vào đôi mắt anh ta: "Nghe này, Văn Giản. Đáng lẽ anh đã có thể được trường sinh bất tử..."
“Thật đáng tiếc, chính anh đã tự tay h/ủy ho/ại mọi thứ.”
Nói xong, tôi quay sang các vị tổ tiên đang vây quanh: “Lễ đã hoàn tất, đưa chú rể vào động phòng đi.”
Quý Văn Giản nghe thế, đôi mắt tàn lụi bỗng loé lên tia hy vọng sống sót.
“Động phòng? Tây Tây, em tha thứ cho anh rồi phải không?”
Tôi gật đầu: “Phải, gia quy em có luật, chú rể chỉ cần qua đêm với tất cả tổ tiên ở đây, sẽ được ban cho trường sinh bất tử.”
“Quý Văn Giản, anh có đồng ý không?”
Xưa nay, tôi tưởng đây là sự s/ỉ nh/ục dành cho anh ta.
Anh ta ắt sẽ thà ch*t không chịu nhục.
Ấy vậy mà giờ phút này, anh ta lại vội vàng gật đầu như bổ củi: “Anh đồng ý! Anh đồng ý!”