Người thừa kế

Chương 7.

18/08/2025 17:32

Bước ra khỏi quán cà phê, mặt tôi hơi tái nhợt, sau gáy lạnh lẽo dí ch/ặt một khẩu sú/ng.

Trần Tự ép nòng sú/ng vào cổ tôi, giọng thản nhiên:

“Về nói với Hoắc tổng nhà các người, muốn con trai hắn sống thì phải mở đường cho tôi ra sân bay.”

Những người đi theo tôi vốn không biết đây là buổi gặp mặt tôi tự ý sắp xếp, nên nhất thời hoảng lo/ạn.

“Đừng manh động! Nghe thấy chưa!”

Họ vừa gấp gáp khuyên, vừa dồn dập gọi điện trong tai nghe:

“Lập tức báo Hoắc tổng! Thiếu gia gặp chuyện rồi! Cái gì mà đang họp… xông thẳng vào đi! Nếu thiếu gia xảy ra chuyện, mười cái mạng của cậu cũng không đền nổi!”

Lợi dụng tình thế hỗn lo/ạn, Trần Tự kéo tôi lên xe.

Phía sau có hai người giúp tháo dây trói trên cổ tay tôi.

Anh ta nói:

“Tôi đã bảo thanh mai trúc mã của cậu lái xe đến ứng c/ứu, đến đoạn quốc lộ thì cậu nhảy thẳng qua xe đó. Tôi có một trang trại ở ngoại ô, không ai biết cả, cậu trốn ở đó vài ngày, đợi tình hình bớt căng thì rời khỏi thành phố A.”

Tôi nhìn vết hằn đỏ trên cổ tay: “Cảm ơn.”

“Không cần.” Trần Tự lười biếng đáp: “Đưa tôi chuỗi cung ứng hoa hồng Austin dưới tên cậu là được.”

Chuỗi cung ứng hoa hồng Austin? Chỉ cần thứ này?

Trần Tự dường như đoán được suy nghĩ của tôi.

“Omega nhà tôi thích.”

Tôi gi/ật mình, rồi mới nhớ ra Omega anh ta nhắc đến là người cha kế Omega anh ta cư/ớp từ cha Alpha của mình. Một Omega, lại có thể khiến anh ta mê muội đến vậy? Anh ta lên kế hoạch lâu như thế chỉ vì chuyện này? Người đó phải đẹp đến mức nào mới khiến anh ta mất hết lý trí như vậy?

“Được.”

Cũng chẳng thiệt hại gì, tôi đồng ý ngay.

Ngẩng đầu lên, qua gương chiếu hậu, tôi mới nhận ra vị Alpha trẻ tuổi này quả thật có vài phần tuấn mĩ.

Chiếc xe ứng c/ứu bên ngoài đã áp sát ngang đầu xe.

Thẩm Ngọc trong xe vẫy tay, mở nóc xe mui trần.

“Hoắc ca, nhảy đi! Tôi lái cẩn thận lắm!”

Tôi vụt người nhảy phốc vào xe thể thao, nóc xe tự động đóng lại.

Thẩm Ngọc liếc nhìn tôi vài lần, rồi mới ngập ngừng hỏi: “Hoắc ca, kết quả phân hóa mà thư ký cậu nói... là thật hay giả vậy?”

Tôi bực dọc bắt chéo chân: “Cậu nghĩ sao?”

Thẩm Ngọc lập tức khôn ngoan ngậm miệng, nhưng ánh mắt vẫn lơ đãng nhìn về phía đó.

Tôi biết mình không thể ngăn bản năng tò mò của con người, đành nhắm mắt cho đỡ phiền.

Thẩm Ngọc vừa lái xe vừa hỏi: "Thực sự đến chỗ Trần Tự nói à?"

Tôi cúi mắt suy nghĩ giây lát, rồi đáp:

"Không, rẽ đi, đến căn hộ riêng của tôi."

Tôi vốn chưa từng tin tưởng Trần Tự tuyệt đối. Hợp tác là hợp tác, nhưng nếu anh ta lợi dụng tôi để u/y hi*p cha, thì cái giá phải trả sẽ quá đắt.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm