12
“Lâm An Nhẫm, cô nói ai là hả?” Lễ tức gi/ận.
Tôi nhạt, hiểu là được.”
Trong lúc thẳng, Lễ tiến ôm tôi.
“Lần trước cô biết mà chia tay con trai tưởng cô ra, hóa ra là chiêu mềm buộc ch/ặt.”
Giọng thay đổi, nay nói cô đừng mơ bước chân vào họ Lương.”
“Dì à, mở rộng tầm đi, Lễ cũng bước vào họ Lâm mà.”
Tôi vuốt đầu Lễ, hề bận tâm.
Nghe bên kia như vẻ như bị sốc.
“Dì ơi, dì khỏe ngơi đi, tạm dì.” Nói xong, khách sáo mà cúp máy.
Phải nói cảm ngẩng cao đầu mà thật tuyệt vời.
“Em ổn.” đặt điện thoại xuống, phản ứng Lễ.
Anh ôm “Nhẫm Nhẫm, bỏ rơi anh.”
“Anh rồi đấy.”
Tôi bất lực nhún vai, “Em như nước lửa, nghĩ kỹ chưa?”
“Rất kỹ rồi.” Anh dụi dụi vào tôi.
Tôi tò mò liếc anh.
“Em đấy, mạnh bà kiểm nửa đời và muốn dùng cách tự anh.”
Giọng nhẹ nhàng kiên quyết, “Những năm qua vùng vẫy dưới sự kiểm bà ấy, khó lắm mới được ánh sáng, muốn trở lại bóng nữa.”
Mẹ người dễ đối phó, từ chọn trường, lớp học thêm, điểm số, ngành học, đại học, công việc, bạn gái tuổi kết hôn… cả đều được đặt ràng.
“Ánh sáng?” vào trái tim mình, “Là à?”
“Không ai nữa?” Anh nhẹ.
Tôi đắc ý cười, “Vậy em, ngày nào đó gặp người đẹp hơn sẽ đ/á anh.”
“Yên tâm, ngoài ra ai dám em.”
Giọng trở vui vẻ, “Từ bé nghịch ngợm, ai áp nổi cô gái hoang như em.”
“Tự phục, chọc anh.
Anh vừa vừa né, “Em thử nghĩ xem, ngoài ra, thân ai khác đâu?”
Tôi nghĩ thất vọng.
Dù sao cũng ít đứa trẻ nào nghe lời như Lễ.
“Thật ra ban đầu để chọc tức anh, sau này phát hiện ra bên thật sự thoải mái và vui vẻ…”
Anh nắm tay dịu dàng nói, “Nhẫm Nhẫm, lại thành phố này, vì đây em.”
Tôi nghe mà lòng đ/au “Có người như vậy, thật khó cho anh.”
“Chuyện qua rồi.”
Anh “Anh ý kiến hay.”
Tôi nhiên nhướng mày, “Ý kiến gì?”
“Vào đó,” vui vẻ, “chỉ biết đồng ý không.”
“Chuyện đó dễ thôi mà….” nghiêng đầu anh, “Nhưng chúng ta cần thảo về video mà đăng lên.”
Mặt xuống.