Mười hai giờ đêm, một mình tôi ngồi trước gương chải tóc.
Vốn dĩ đã khuya như thế này, tôi không nên gội đầu. Thế nhưng, trước đó tôi đã chọc gi/ận Thẩm Nhã, cô ta bóp cổ tôi, ấn đầu tôi vào cái bồn cầu mà cô ta vừa sử dụng.
Thẩm Nhã không có thói quen gi/ật nước, thế nên tóc tôi dính đầy nước tiểu vàng hôi, bết dính loằng ngoằng trên mặt.
Trước đây Thẩm Nhã rất thích nhìn tôi trong tình cảnh này, lần này cũng không ngoại lệ. Cô ta vung tay ra hiệu, hào phóng cho tôi lăn đi rửa sạch ở nhà vệ sinh.
Tôi rửa rất lâu trong nhà vệ sinh, khi quay lại thì Thẩm Nhã đã ngủ. Tôi không dám dùng máy sấy tóc, càng không dám bật đèn, chỉ có thể lặng lẽ ngồi trước gương, định chải cho hết những lọn tóc rối trước.
Cây lược cắm vào tóc, từ từ di chuyển từ chân tóc xuống ngọn tóc, lặp lại vài lần như vậy cho đến khi tóc hoàn toàn suôn mượt.
Thế nhưng, đang chải thì tôi chợt thấy có gì đó không ổn: tóc tôi rõ ràng chỉ dài đến xươ/ng quai xanh, tại sao tay tôi phải vung một vòng lớn mới chải tới ngọn?
Hơn nữa, tóc tôi vốn rất thô ráp, nhưng lúc này mái tóc trong lòng bàn tay lại vừa mảnh vừa mềm, như một nắm rong biển...
Nhờ ánh trăng mờ ảo, cuối cùng tôi cũng nhìn rõ khuôn mặt mình trong gương: mái tóc dài chấm ngang lưng, vài sợi tóc ướt dính trước mặt, như những vết s/ẹo chằng chịt.
Dù vậy, khuôn mặt ấy vẫn đẹp đến rợn người, là một gương mặt mỹ nhân tan vỡ.
Đó không phải mặt tôi.
"Á!"
Tôi h/oảng s/ợ ném lược vào gương, chỉ nghe tiếng "bùm", Thẩm Nhã nhảy khỏi giường, túm lấy tóc tôi, t/át hai cái thật mạnh.
"Hét thêm một tiếng nữa, tao sẽ bắt mày uống sạch nước trong bồn cầu!" Ánh mắt Thẩm Nhã lạnh băng, cảnh cáo tôi, "Hiểu chưa?"
Tôi ôm mặt, gật đầu lia lịa. Trong gương, gương mặt mỹ nhân tan vỡ đã biến mất, thay vào đó là khuôn mặt tôi bị t/át sưng đỏ, x/ấu xí đến an lòng.
Vậy nên, chắc những gì tôi vừa thấy chỉ là ảo giác thôi? Trước đây không phải có chuyên gia nói sao, khi soi gương con người sẽ vô thức tô điểm cho nhan sắc của mình, vì thế những gì tôi vừa thấy nhất định chính là bản thân tôi!
Tự thuyết phục bản thân một hồi, tôi bồn chồn đi ngủ. May thay, đêm hôm đó không xảy ra chuyện gì, tôi ngủ ngon lành đến sáng.
Sáng ra, tôi xuống giường vệ sinh cá nhân, đi ngang qua gương vô tình liếc nhìn, kết quả toàn thân dựng tóc gáy, đứng ch*t trân tại chỗ.
Trong gương, gương mặt mỹ nhân tan vỡ lại xuất hiện. Hơn nữa, nhờ ánh sáng ban ngày tốt hơn, cuối cùng tôi cũng nhận ra chủ nhân của khuôn mặt này: cô ấy là bạn học Tần Phương Phương của tôi, Tần Phương Phương đã nhảy lầu t/ự s*t hồi tháng trước!
Lúc Tần Phương Phương nhảy lầu, tôi không tới xem, chỉ nghe bạn học nói, toàn thân cô ấy đều nát tan, khuôn mặt xinh đẹp càng vỡ thành từng mảnh, không còn nhận ra dáng vẻ ban đầu.
Hóa ra là như vậy sao? Tần Phương Phương cô ấy... cuối cùng đã trở thành như thế này sao?