Nghe thấy những lời họ nói, tôi có phần kinh ngạc, vùng đất sinh âm, thậm chí còn thả ra thứ gì đó đ/áng s/ợ?
Tuy ngôi làng cổ đó đã có từ rất lâu, nhưng cũng không đến mức trở thành vùng đất âm khí tụ tập khiến trăm người ch*t, mà nếu thật sự có thứ gì đó như đại sát, thi vương xuất hiện, thì chuyện này còn nghiêm trọng hơn nhiều.
Họ biết tôi đang muốn tìm đến ngôi làng cổ kia, nên ai cũng khuyên tôi:
“Chàng trai trẻ à, tôi khuyên cậu đừng tìm nữa, bây giờ trên bản đồ cũng không còn chỗ nào gọi là làng cổ đó đâu. Mai dậy sớm thì cứ ngoan ngoãn đưa anh thợ điện này xuống bệ/nh viện dưới núi đi.”
Ông lão lưng c/òng khuyên nhủ một cách chân thành, còn người dẫn x/á/c bên cạnh cũng gật đầu:
“Cậu còn trẻ mà đã có học thuật thế này, nếu xảy ra chuyện gì thì thật là đáng tiếc.”
Tôi cười khổ, trong lòng cũng khẽ thở dài, mục tiêu lần này của tôi chính là tìm đến làng cổ Hoàng Hương, theo chỉ dẫn của Sở lão gia để lấy được ngọc Âm Dương Ngũ Hành.
Nhưng giờ nghe họ nói, ngôi làng đó đã biến mất rồi, không còn tồn tại nữa, điều này chẳng khác nào dập tắt toàn bộ kế hoạch của tôi.
Dù sao họ cũng là người địa phương, hiểu biết chắc chắn rõ ràng hơn tôi, nên tôi cũng bắt đầu d/ao động, định từ bỏ việc tìm ki/ếm ngọc Âm Dương Ngũ Hành.
Giống như lời Sở lão gia từng nói:
“Nếu tìm được là có duyên, còn không thì là ý trời.”
Có lẽ lần này là ý trời không cho tôi lấy được miếng ngọc đó.
Tôi cảm thấy có phần thất vọng, nhưng cũng chẳng thể làm gì khác.
Sau đó tôi nghỉ ngơi một chút, còn người dẫn x/á/c thì phải đưa x/á/c đi trước khi mặt trời mọc, nên ông ta rời đi từ khi trời còn chưa sáng.
Sáng hôm sau, ông lão lưng gù và tôi cùng dìu người thợ điện xuống núi.
Người ta thường nói “lên núi thì dễ, xuống núi mới khó”, lúc đi lên mất khoảng một tiếng, còn lúc xuống lại mất hơn ba tiếng.
Khi xuống đến chân núi thì đã là giữa trưa. Tôi định mời ông lão ăn một bữa cơm để cảm ơn, nhưng ông ấy sau khi giúp tôi đưa người thợ điện đến bệ/nh viện xong liền vội vã rời đi.
Còn tôi thì cũng định lái xe trở về. Vừa xuống núi, điện thoại tôi đã có tín hiệu trở lại, liền thấy mấy chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là từ Lam D/ao.
“Ch*t ti/ệt, suýt nữa thì quên chuyện này!”
Cả đêm không về, lại còn không nói gì, chắc cô ấy đang lo lắng lắm.
Tôi vội vàng gọi lại cho Lam D/ao.
“Alo! Anh Tử Phàm, anh không sao chứ?”
Nghe thấy giọng cô ấy xúc động, tôi cười khổ:
“Xin lỗi, tối qua lên núi, trong rừng không có tín hiệu nên không thể nghe được cuộc gọi của em.”
Lam D/ao thở phào nhẹ nhõm:
“Anh làm em sợ ch*t đi được! Em với Trình Trình còn định đến tận Tương Tây tìm anh đó!”
“Nếu không sao thì mau về đi!”
“Anh đang chuẩn bị về đây, nhưng vẫn còn chút việc cần xử lý, em đừng lo, bên anh không sao cả.”
“Vậy được rồi, em chờ anh về.”
Cúp điện thoại, tôi bước đến gần xe, đang định mở cửa thì đột nhiên thấy bên vệ đường có một người đàn ông toàn thân đầy thương tích đang bị đuổi đ/á/nh.
Anh ta hét lớn, còn hai gã đàn ông to con thì đang đuổi theo phía sau!
Người đi đường đều làm ngơ, còn hai tên kia thì đuổi kịp liền xông vào đ/á/nh như mưa, tiếng hét thảm thiết của người kia vang vọng liên hồi.
“Này! Các người đang làm gì thế?”
Tôi không nghĩ nhiều, lập tức lao tới, quát lớn:
“Dừng tay lại cho tôi!”
Nghe thấy tiếng tôi, hai tên kia theo phản xạ ngừng tay lại, nhưng vẫn lườm tôi bằng ánh mắt đầy hằn học.
“Sao hả? Giữa ban ngày ban mặt mà không coi pháp luật ra gì à? Dám đ/á/nh người trắng trợn thế này sao?”
Tôi vừa dứt lời, nét mặt của hai gã kia lập tức trở nên lạnh lùng, một tên còn túm lấy cổ áo tôi, giọng đầy hung hãn:
“Thằng nhóc, mày lần đầu đến chỗ này đúng không?”
Tôi không muốn thừa nhận, nhưng đúng thật là lần đầu đến đây.
“Đúng, là lần đầu.”
“Nếu vậy thì tao cảnh cáo mày, sau này ít lo chuyện bao đồng lại, không thì sẽ không dễ nói chuyện như hôm nay đâu.”
Tôi nghe thấy lời lẽ mang đầy đe dọa, lòng cũng bắt đầu khó hiểu, rốt cuộc là ai cho bọn chúng cái gan lớn như vậy?
Tôi cúi xuống nhìn người đàn ông bị đ/á/nh đến thê thảm, trong lòng thầm nghĩ chuyện này không đơn giản.
“Tên này toàn thân bị đ/á/nh tơi tả thế này, rốt cuộc là vì chuyện gì?”
“Mày đúng là không để lời tao vào tai hả?”
Một tên vừa dứt lời thì lập tức t/át mạnh vào mặt tôi một cái!
Bốp!
Tôi chưa kịp phản ứng thì đã bị đ/á/nh ngã xuống đất, hành vi của chúng đúng là vô pháp vô thiên, còn coi pháp luật ra gì nữa đâu?
Ban đầu tôi không định gây chuyện, nhưng giờ đã bị chúng lấn tới, tôi cũng không thể chịu đựng một cái t/át vô cớ như thế được.
Tôi càng nghĩ càng gi/ận, lập tức nổi nóng, trừng mắt xông lên, trả lại tên đó một cái t/át như trời giáng.
Lúc hắn t/át tôi, người đi đường đều lạnh lùng thờ ơ. Nhưng khi tôi ra tay, mọi người lại tròn mắt kinh ngạc.
Tôi cũng không hiểu sao lại thế, thì tên còn lại lao tới tung cú đ/ấm.
Dù sao tôi cũng từng học qua võ nghệ, đối phó một hai kẻ như vậy không khó.
Tôi đỡ đò/n rồi vật ngã hắn xuống đất, tiếp đó đ/á thẳng vào sau gáy.
Chưa đến mười giây, tôi đã hạ gục cả hai tên. Mọi người xung quanh ai nấy đều rất bất ngờ, nhưng không ai báo cảnh sát, cũng không ai hỏi gì, tất cả chỉ có một sự im lặng đ/áng s/ợ.
Tôi kéo người đàn ông kia dậy, hỏi:
“Chuyện này là sao vậy?”
Anh ta ngước mắt nhìn tôi, như thể nhìn thấy hy vọng sống:
“Mau đưa tôi rời khỏi chốn q/uỷ quái này, tôi van anh!”
Tôi ngẩn người, hỏi lại:
“Anh bình tĩnh đã, nói rõ cho tôi nghe, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Không kịp nữa rồi! Tụi nó sẽ đuổi tới nhanh thôi! Anh có xe không?”
Tôi chỉ về phía sau:
“Có!”
“Tốt quá, mau lên xe! Không thể để chúng bắt được tôi!”
Nhìn bộ dạng hoảng lo/ạn của anh ta, tôi khẽ trấn an rồi đưa anh lên xe.
Anh ta vẫn chưa ổn định lại, liên tục hét:
“Mau lái xe đi! Nhanh lên!”
Tôi khởi động xe và từ từ rời khỏi thị trấn.
Đi được một đoạn, anh ta mới dần bình tĩnh lại, thở phào một hơi:
“Cuối cùng cũng có người c/ứu tôi rồi… tốt quá rồi…”