Lần đầu Ngụy Tuấn để ý đến Hứa Hi Hi là tại một bữa tiệc rư/ợu.
Lúc đó cô ấy là người phụ trách dự án cùng dùng bữa, sau khi ngồi xuống, Hứa Hi Hi lén từ dưới gầm bàn đưa cho anh một hộp sữa chua, nháy mắt:
"Trước khi uống rư/ợu nên uống sữa chua để bảo vệ niêm mạc dạ dày."
Cô gái cười lên, hai lúm đồng tiền, khiến người ta nhớ mãi.
Anh nhận lấy sữa chua, thân chai còn vương hơi ấm từ tay cô.
Tối hôm đó anh vẫn say, mơ hồ nhớ sau khi say, chính cô gái tên Hứa Hi Hi đã chăm sóc anh đến tận nửa đêm.
Cô nhẹ nhàng dỗ dành, giọng nói ngọt ngào và êm ái, như viên kẹo mềm ngọt lịm.
Anh mơ màng nắm lấy đôi tay mềm mại, trong lòng ngứa ngáy, dường như có gì đó bắt đầu đ/âm chồi.
Cô gái ấy giống như đang phát sáng, hòa đồng với mọi người trong văn phòng, khiến người ta khó lòng không để ý đến.
Chỉ là, anh chỉ dám nhìn tr/ộm từ xa, chưa từng có cơ hội nhìn kỹ lần thứ hai.
Mãi đến khi dị/ch bệ/nh bùng phát, cô bị dương tính, Ngụy Tuấn đã đem số th/uốc mẹ mình vất vả mới m/ua được gửi tặng - danh nghĩa là "đồng nghiệp giúp đỡ".
Sau đó, đến lượt anh dương tính, phó tổng hỏi có cần gửi th/uốc không.
Anh chỉ hỏi:
"Hứa Hi Hi sao rồi?"
Quản lý trả lời:
"Cô ấy vừa quay lại làm việc."
Khi ấy, anh đang sốt mơ màng, lại vô tình buột miệng nói ra một câu thật lòng:
"Vậy để Hứa Hi Hi mang th/uốc đến cho tôi."
-Hết-