Năm giờ chiều.
Gia bao gồm trưởng và sư đều tập ở sân trước nhà tôi.
Chị dâu hôn mê, đang nằm dưới cây lựu trong sân.
Vệ đang trí lá trong tay.
Bố và anh biết đang thầm luận chuyện gì.
Nói lúc cau mày bước đến sư nhỏ giọng hỏi: “Vệ gì mà anh nhờ chuẩn đã xong hết rồi, nữ để thay thế đưa đến, anh xem mặt trời đã lặn rồi, nào bắt đầu thế?”
Lúc này, đang đỡ mẹ trong góc cách đó xa.
Mẹ đã quá yếu, đỡ lấy thẳng được.
Vệ quay đầu liếc nhẹ quay sang tôi.
“Thật ra việc rất nguy hiểm, nể mặt sư đến đây.”
Bố đầu tiếp chuyện: “Đúng đúng, tin rằng sư quyết chuyện êm xuôi.”
Vệ im lặng nói gì thêm, mà bưng chậu m/áu chó mực đổ ra đất vẽ thành vòng tròn, đưa dâu vào đấy nằm, sau đó xổm mang chú nãy chuẩn dán từng lên bụng dâu.
Anh ấy dán, ngẩng đầu mọi lượt.
“Tôi hỏi lần cuối, chịu từ bỏ cây lựu con không?”
Bố và trưởng nhau cái.
Trưởng kiên quyết lên tiếng: “Đại thật sự bỏ được, bây giờ đồng ý với để khác trong biết được, lo/ạn lên mất.”
Vệ đầu tiếp tục công việc trong tay.
“Vậy nghĩ của như thế nào?”
Bố cười xoa xoa hai bàn tay: tôi… đương nhiên tiếp tục rồi.”
“Vụ ăn ki/ếm tiền lớn ai mà chứ.”
Vệ cười nhẹ tiếng, chỉ ra mối nguy hại của việc này: “Nhưng từng nghĩ, việc rất thất đức không.”
Bố ra vẻ mặt cần: biết mà trên đời gì bữa ăn phí.”
“Nhưng sư của tức Dương dạy cách nói chỉ cẩn thận chút, phạm lỗi như ngày hôm nay, sẽ gặp vấn đề lớn gì.”
“Vả Dương sư với xảy ra vấn đề gì tìm ông ấy quyết.”
“Các cho rằng lời ông nói sao?”
Vệ nhẹ hỏi ngược câu khiến và trưởng nhất thời biết trả lời thế nào.
Nhưng quan tâm đến bọn họ, tự mình lẩm bẩm: “Nực cười, ông đến bản thân lo chưa xong, gì thời gian mà lo cho người.”
Trưởng hơi ngạc nhiên: sư ông ấy thế?”
“Không đầu, chuyển qua chủ đề khác.
“Nếu đã quyết định rồi, vậy bắt đầu đây.”
“Đưa nữ thay thế qua đây đi.”
Anh nghe xong kéo tay cái.
Tôi vàng mẹ đến chỗ Tùng.
Nhưng lúc mọi ai để ý, nhét ngọc vào tay ta.
Mẹ nhỏ giọng nói: ích thôi.”
Tôi nói gì.
Cuối cùng âm thầm cất ngọc vào trong túi áo.