Cố dẫn đưa tiệm lẩu rất nổi tiếng đây.
Tôi đã thèm lâu, vì cùng nên mãi vẫn chưa dịp thử.
Sau xong, bộ về trường.
Trong trường khu rừng nhỏ, trên đường những câu hỏi mà dấu trong lòng ngày cuối cùng cũng được nói ra.
Tôi nắm tay dừng lại, khẽ nói: "Cố Tiêu, em phải không? Đừng nữa năn nỉ đó."
Trong bóng tối, đôi mắt sáng rực, vô thức tránh ánh anh.
Ngay đó, ôm ch/ặt tôi, như nửa người tôi, chỗ khuất cây thấy, ép vào thân cây.
Anh cúi đầu, hôn lên tôi.
Hình như gì ddos đúng. Rõ ràng là em thôi sao giờ ấy lại hôn tôi.
Và tại lại chối.
Anh cắn tôi, hôn như muốn nuốt chửng tôi.
Tôi nắm cuối cùng nhịn được mà ôm eo anh.
Khi hôn xong, như mềm nhũn.
Vì vững nên ấy rất chậm dì tay nữa. Người lảo đảo theo biết giờ chúng là kiểu h/ệ gì nhỉ.
Có đại ca nào lại hôn em chứ?
Cảm giác kỳ cục gh/ê.
Cứ như vậy cho về ký túc xá, tắm trước, tắm xong liền trèo lên giường anh.
Khi bước ra, nằm sấp trên giường mặc chiếc đùi chiếm hết cái giường.
Cố chạm nhẹ vào bắp tôi, nói khẽ: "Về giường đi."
Tôi thơ anh: "Anh em nữa không?"
Cố rất bất lực, nói miễn cưỡng lên tôi.
Phòng đã tắt đèn, khó nên muốn nói chuyện Tiêu.
Tôi kéo nhắc lại chuyện trước: "Hôm lúc nào vậy? Anh giỏi gh/ê, mới nói câu mà đã làm người ta sợ ch*t khiếp."
Tôi lải nhải ngừng, thỉnh thoảng đáp lại bằng tiếng "ừm".
Tôi trả qua loa, cũng dám đòi đang nói bất lên ng/ười tôi.
Tôi nghi hoặc chớp mắt, thầm im miệng, lại hôn tôi.
Tôi nghi đây là cách im lặng, giống như lần chiều hôm đó, hôn để khiến ngừng nói.
Tôi chưa kịp suy nghĩ nhiều đã bị hôn nghẹt thở, kéo thở gấp hồi.
Tay như lửa lướt qua eo tôi, cuối cùng kéo vào lòng, thầm: nào."
Tôi khô khan đáp "dạ", toàn hiểu vì sao lại ngoan, rõ ràng chính mới là người an phận.