23.

Tất cả zombie xung quanh tôi đều bị hấp dẫn qua bên đó, rồi bị Lâm Thừa Hùng xử lý.

Quả nhiên, kẻ trụi lủi là tôi trở nên cực kỳ bắt mắt.

Bằng chứng là, Lâm Khả Nhu đã chú ý tới tôi.

“Ba, hình như kia là con tiện nhân Lâm Lạc Lạc!”

“Hả?” Lâm Thừa Hùng quét mắt nhìn tôi, “Chỉ là một con zombie, con suy nghĩ nhiều rồi.”

“Con không nghĩ nhiều!” Tâm trạng của Lâm Khả Nhu nhất thời kích động, cũng không thèm đào tinh hạch zombie nữa, “Ba nhìn mặt dây chuyền phỉ thúy trên cổ cô ta đi, là món đồ mẹ cô ta đã để lại cho cô ta.”

Nghe vậy, tôi cúi đầu nhìn sợi dây chuyền trên cổ.

Là bảo vật gia truyền của mẹ tôi.

Sau khi mẹ tôi qu/a đ/ời, Lâm Thừa Hùng dẫn tiểu tam và con gái của ông ta về, thừa dịp tôi còn nhỏ đã cư/ớp đi rất nhiều thứ từ chỗ của tôi, món đồ duy nhất tôi bảo vệ được, chính là sợi dây chuyền này.

Có một lần, suýt chút nữa tôi bị ba người bọn họ đ/á/nh ch*t.

Nhưng cho dù như vậy, tôi vẫn nắm ch/ặt sợi dây chuyền trên cổ.

Có người báo cảnh sát giúp tôi, ba người đó bị cảnh sát bắt đi, nhờ thế mà tôi mới có thể sống tiếp.

Ký ức trước đây bủa vây lấy tôi, nỗi h/ận trong mắt tôi cuộn trào.

Lúc này, dưới sự nhắc nhở của Lâm Khả Nhu, Lâm Thừa Hùng nhìn qua.

Sau khi x/á/c nhận thân phận của tôi, gương mặt ông ta lộ ra vẻ chán gh/ét: "Hóa ra là con đó thật! Phế vật!”

“Ba, ba nhìn Lâm Lạc Lạc đi, đã biến thành zombie rồi mà còn học tập! Đúng là hề quá mà, đây là lần đầu con thấy zombie làm bài tập đấy.”

Tần Bắc Vực vốn đang nhắm mắt nghỉ ngơi, nghe được tiếng động, đi tới.

Nhìn thấy tôi, vẻ mặt anh ấy khẽ ngưng lại, lạnh lùng nói với Lâm Khả Nhu: "C/âm miệng! Ồn ào.”

24.

Bị người ta quát, Lâm Khả Nhu rất khó chịu, nhưng thấy đối phương là Tần Bắc Vực, cô ta lập tức c/âm mồm.

Không tình nguyện nuốt ngược lời chưa nói xong vào trong cổ họng.

Dù sao chỉ cần có mắt, sẽ biết ngay Tần Bắc Vực là cường giả.

(*) cường giả: kẻ mạnh.

Khí thế phát ra quanh thân anh ấy không có ai địch nổi.

Đợi đến khi Tần Bắc Vực quay lại vị trí ban đầu của mình, Lâm Khả Nhu nghẹn một bụng tức gi/ận lấy tảng đ/á đ/ập vào đầu tôi.

Tôi hơi nghiêng đầu, tảng đ/á lướt qua bên tai tôi, Lâm Khả Nhu đang nhìn chằm chằm tôi, nhìn thấy sự thay đổi của tôi, cả kinh trợn tròn mắt: "Ba ơi, ba, hình như Lâm Lạc Lạc không ch*t! Cô ta… cô ta có trí tuệ.”

"Được rồi, con có thể yên lặng một lúc được không!"

Lâm Thừa Hùng đã đ/á/nh zombie được một thời gian, đã có chút mệt mỏi, nên giọng điệu không được tốt cho lắm.

Lâm Khả Nhu không dám chọc gi/ận Lâm Thừa Hùng, đành phải an tĩnh lại.

Một chỗ khác, Tần Bắc Vực về lại chỗ cũ ngồi xuống, nhưng không đả tọa hấp thu tinh hạch tiếp, mà nổi lửa ngay tại chỗ, sau đó đặt một cái nồi lên giá.

Nhìn dụng cụ nấu cơm và nguyên liệu nấu ăn đột nhiên xuất hiện từ trong hư không, trong lòng tôi có chút kinh dị.

Vốn tưởng rằng Tần Bắc Vực chỉ thức tỉnh dị năng hệ băng, không ngờ anh ấy còn thức tỉnh cả dị năng không gian.

Dị năng song hệ ở trong tận thế, là tỉ lệ 1:10000, vô cùng hiếm có.

Nghĩ vậy, tôi nhìn qua, quả nhiên, sắc mặt của những người đó cực kỳ khó coi, vừa gi/ận vừa h/ận.

Vui vẻ nhếch môi, một lần nữa tôi đặt tầm mắt lên trên cái nồi của Tần Bắc Vực.

Đầu tiên anh ấy thả một cục băng vào trong nồi, đợi đến khi cục băng hòa tan thành nước sôi, anh ấy lấy mì ăn liền ra, cho mì và gói gia vị vào trong.

Sau đó anh ấy lại bỏ hết chân giò hun khói, tôm hùm, bào ngư vào trong nồi...

Khá lắm, đây là một nồi mì ăn liền cực kỳ xa hoa, cực kỳ tốn tiền!

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Vật tế thần và phản diện phá sản có kết thúc hạnh phúc.

Chương 17
Tôi xuyên thành người chồng phá gia chi tử của nhân vật phản diện Bùi Vọng - kẻ đang sa cơ lỡ vận. Lúc này nguyên chủ đang định lén bán hết đồ đạc giá trị trong nhà, cuỗm tiền bỏ trốn sau khi Bùi Vọng phá sản. Nhớ lại kết cục thảm khốc trong nguyên tác khi nguyên chủ bị Bùi Vọng trở lại trả thù tàn nhẫn. Tôi lập tức dừng tay, quyết định bám chặt đùi hắn, an phận làm người đàn ông đứng sau thành công của hắn. Chỉ là tiết kiệm tiền thôi mà? Tôi quá giỏi việc này rồi. Chuyển nhà thuê tầng cao không thang máy, vừa tập thể dục vừa tiết kiệm một công đôi việc; Bùi Vọng đi làm, tôi đổi số điện thoại mua thẻ tháng xe đạp công cộng cho hắn; Bùi Vọng muốn đặt đồ ăn, tôi lập tức mở ứng dụng... Sau này, khi Bùi Vọng lại công thành danh toại. Tôi định nhận tiền chia tay rồi đi. Ai ngờ lại bị người đàn ông mắt đỏ ngầu ghì chặt trong lòng, nghiến răng hỏi: "Giờ anh đã có tiền rồi. Vẫn không đủ tư cách ở bên em sao?"
989
6 NGƯỜI TRONG TÂM KHẢM Chương 8 HẾT
8 Chủ Nợ Có Tình Chương 15
10 Tượng Báo Thù Chương 13

Mới cập nhật

Xem thêm