Phòng Triển Lãm Không Người

Chương 11

25/12/2023 12:56

Nhưng mà cũng phải nói là lần này rất thú vị, có cảm giác như đang chơi “Trốn thoát khỏi mật thất” vậy.

Chỉ là điềm báo này có vẻ không được may mắn cho lắm.

Người thắp nến, q/uỷ thổi đèn, vậy ban nãy tôi thổi ngọn nến này làm nó sáng lên, vậy chẳng phải là…

Phì phì phì!

Tôi lập tức nuốt vội hai ngụm nước bọt, giơ ống kính lên, chuẩn bị dẫn mọi người trong phòng phát sóng trực tiếp xem triển lãm.

Phía trước phòng triển lãm là một mảnh trống rỗng, ở chính giữa có đặt hai cái tủ kính, vừa cao lại vừa lớn, tôi không nhìn rõ được bên trong nó đặt cái gì, hai bên trái phải của tủ có hai con đường, hình như dẫn tới hai hướng đi hoàn toàn khác nhau.

Ở đằng trước phái bên trái có một chiếc biển chỉ đường được làm bằng gỗ.

“Bên trái: Nhà Truyền Thống (Vật Ch*t), Nhà Truyền Thống (Phi Nhân Loại)]

[Đằng trước: Nhà Hiện Đại (đang thi công xây dựng)]

[Bên phải: Văn phòng của nhân viên quản lý]

Tôi “ồ” lên một tiếng, cảm thấy có hơi kỳ lạ.

Nếu như theo hướng dẫn của biển chỉ đường thì chỗ tôi đang ở bây giờ không lẽ chính là Nhà Phương Tây?

Nhưng tôi nhớ quy tắc nào đó tôi từng đọc có nói nếu m/ua vé trọn gói thì nên tham quan từ Nhà Truyền Thống (Vật Ch*t) trước mới đúng chứ nhỉ.

Là do tôi đi nhầm lối vào sao? Hay là do cô gái ban nãy cũng đã nhầm?

Còn nữa, cái văn phòng của nhân viên quản lý kia trông có vẻ khá quen mắt.

Cúi đầu xuống, vẫn còn chưa kịp hỏi gì thì màn hình bình luận đã nhảy ra một đống chữ:

“Ôi vãi, chủ phòng tuyệt đối đừng có đến cái văn phòng của nhân viên quản lý gì đó đấy nhé, mau chạy đi, rẽ trái, rẽ trái ngay!”

“Tại sao chứ?” Tôi vẫn còn chưa hiểu đầu đuôi mô tê gì, “Mà tại sao tôi lại ở đây nhỉ? Tôi lấy vé này thì chẳng phải là nên tham quan từ Nhà Truyền Thống sao?”

“Đúng vậy, tôi cũng thấy kỳ lạ.”

“Cái phòng triển lãm này đúng là âm u tĩnh mịch, lúc nãy chủ phòng thổi nến làm đèn sáng lên là tôi đã thấy quái lạ rồi.”

“Tôi khá rõ là ở chỗ b/án vé lúc trước có bảo là cửa C1 là cửa để vận chuyển các vật phẩm triển lãm vào mà nhỉ? Thế thì chỗ này phải là văn phòng của nhân viên mới đúng chứ.”

Màn hình bình luận chín người mười ý, bỗng nhiên có một bình luận nhảy ra:

“Đừng hỏi nữa, chủ phòng chó má lấy nhầm vé rồi, sau này rất nguy hiểm.”

Trong lòng tôi kinh ngạc: “Hả?”

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Nói Một Đằng Làm Một Nẻo

Chương 22
Năm tháng huy hoàng nhất, tôi bỏ ra 10 triệu tệ bao nuôi một nam sinh nghèo. Chơi chưa đầy một năm, tôi thấy chán, liền đá gã đi. Không lâu sau, hắn ta ôm cả xấp kế hoạch kinh doanh cùng mấy chứng nhận bằng sáng chế đến tìm tôi, mắt đò hoe, hứa rằng hắn có thể nuôi tôi rồi. Khi ấy tôi đang trái ôm phải ấp, chỉ cười lạnh, bảo hắn ta cút càng xa càng tốt. 5 năm sau. Tôi vừa ngâm nga vừa rửa xe cho khách. Một chiếc Bentley màu đen chậm rãi dừng lại bên cạnh. Cửa kính hạ xuống...ô hóa ra là người quen. Một tấm thẻ đen được đưa tới trước mặt tôi: “20 triệu, một năm.” “Rửa xe à? Thế thì chắc phải rửa đến kiếp sau mất.” Lục Tri Cẩn lạnh lùng mở miệng: “Ngủ với tôi.”
208
5 Thai nhi quỷ Chương 27

Mới cập nhật

Xem thêm