Tiên Tôn Phá Giới Không Thể Thoát

Chương 11

01/10/2025 18:17

Ta cũng muốn chạy theo.

Nhưng Diên Hoa Tiên Tôn thân hình cao lớn, khí thế ngập trời. Tựa bức tường thành chắn trước mặt, ép ta lùi lại từng bước.

Đột nhiên, chân như vướng thứ gì, ngã ngửa lên chiếc giường mềm mại tỏa hương thơm.

Trong khoảnh khắc ngẩn người, gương mặt tuyệt mỹ khó tả xuất hiện phía trên.

Mặt hắn không biểu cảm, nhưng nơi khóe mắt ta thấp thoáng sự lạnh lùng phẫn nộ.

Tư thế cùng uy áp này, giống hệt trong mộng.

Ta hoảng hốt, đ/ấm về phía hắn: "Làm gì đó? Gọi người tới đây!"

Hắn một tay đỡ lấy nắm đ/ấm của ta, dễ dàng đẩy qua đỉnh đầu ta.

Rồi dùng tay kia đưa ngón trỏ lên môi ta: "Suỵt~"

Có vẻ phản ứng của ta làm hắn hài lòng, hắn cúi sát hơn, lông mi gần chạm mặt ta, thì thầm:

"Ngươi cũng không muốn huynh đệ ngươi thấy cảnh này chứ?"

Cổ ta nghẹn lại.

Giằng co giây lát, hắn liếc nhìn xuống, khóe miệng nhếch lên: "Diệp công tử dù quên ta, nhưng thân thể vẫn nhớ."

Ta: "..."

Vừa gi/ận vừa thẹn, giãy dụa không thoát. Tức đến mắt đỏ hoe. Lực trói buộc trên tay bỗng buông lỏng.

Diên Hoa Tiên Tôn lùi lại.

Hắn cúi mắt nhìn ta, thở dài: "Sợ ta đến thế? Trước kia không phải là ngươi nói nhân duyên trời định, đeo bám gần gũi ta sao?"

Ta đi/ên tiết, hắn đã bị giáng phàm, ta cũng chẳng muốn giả vờ: "Ai thèm thân cận? Trời định gì, chỉ là cái cớ hiếp đáp kẻ yếu của tiên giới. Không theo là ch*t, ai dám chống?"

Hắn đã biết ta bị xúi giục, chỉ hỏi: "Ngươi cố gắng tiếp cận ta, không có chút thật lòng nào?"

"Thật lòng? Thật lòng với kẻ vừa gặp đã gi*t ta hai lần?" Ta nghiến răng: "Tiên Tôn đại nhân, ta sợ người đến phát run, chỉ muốn trốn đi sống yên ổn, nhưng người lại trăm phương ngàn kế theo sát, không buông tha."

Ta ưỡn cổ: "Vốn là ta lừa người trước, muốn gi*t muốn x/ẻ tùy ý."

Tưởng hắn sẽ nổi gi/ận gi*t ta. Nhưng trên gương mặt tái nhợt đó, ta thấy nét ưu sầu tủi hờn.

Biểu cảm này trên mặt Diên Hoa Tiên Tôn thật hiếm có, ta không nhịn được trố mắt.

Hắn đột nhiên đưa tay che mắt ta, không cho nhìn nữa.

"Thế gian có mười tám nơi tên Kỳ Hương lầu, ta tìm mấy tháng mới thấy nơi giống trong mơ."

Giọng trầm thấp tựa tiếng thở dài bên tai: "Nhưng họ đều bảo chưa từng thấy ngươi."

"Ta không biết tên ngươi, chỉ đành ngày ngày rình ngoài phố."

"Rốt cuộc tìm được, nào ngờ... Lại là kẻ l/ừa đ/ảo."

Gặp kẻ mình gh/ét, yêu mà phải lìa xa, cầu mà không được.

Vị Tiên Tôn cao cao tại thượng, uy nguy vô tình, rốt cuộc ở nơi nhân gian hoan lạc nhất, nếm trải cảm giác khổ vì tình.

Có lẽ do tay hắn che mắt ta hơi mạnh. Hoặc câu "kẻ l/ừa đ/ảo" nghe quá đắng cay.

Nước mắt ta tuôn không kiểm soát, thấm ướt ngón tay hắn.

Hắn cúi xuống cắn nhẹ môi ta. Rồi buông ra, bỏ đi.

Không khí lưu lại mùi sen cổ nhẹ nhàng.

Ta vô thức nhảy khỏi giường đuổi vài bước, không hiểu vì sao lại đuổi theo.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
6 Vào Hạ Chương 17
9 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm