Tôi như đông cứng cả hơi thở.
Gắng ghìm cơn run, tôi quay người định bước đi.
Ánh mắt Phương Thiến Vân lạnh băng đang xoáy vào tôi. Cô ấy vẫn mặc chiếc váy trắng ngày nào, trên cổ vẫn quấn chiếc khăn lụa đỏ thẫm.
Điểm khác biệt duy nhất là giữa ng/ực váy giờ thêu thêm đóa hoa đỏ. Chính nơi ấy, mới cách đây không lâu, đã hứng lưỡi d/ao tôi đ/âm thẳng vào.
"Đứng sững làm gì thế?" Giọng cô ấy vẫn băng giá như trước.
Tôi đích thân chứng kiến cô ấy ch*t tức tưởi dưới tay mình. Không thể là ảo giác.
Nhưng giờ đây cô ấy lại hiện nguyên hình trước mắt.
Đóa hồng trên ng/ực cô ấy rõ ràng để che vết d/ao tôi đ/âm. Như chiếc khăn đỏ kia từng che dấu vết bóp cổ ngày trước. Hóa ra dù bị siết cổ hay đ/âm ch*t, cô ấy đều không hề tắt thở.
Tôi sờ được làn da cô ấy. Hơi thở cô ấy vẫn ấm. Cô ấy không phải m/a.
Chỉ có thể kết luận: cô ấy là sinh vật bất tử. Con người sao có thể như thế?
"Chuẩn bị ăn cơm đi." Mẹ tôi bước ra.
Tôi như cái x/á/c không h/ồn rửa tay rồi ngồi vào bàn.
Mẹ đang cằn nhằn vợ tôi nấu nhiều dầu mỡ: "Vừa hại sức khỏe lại tốn tiền."
Mẹ vốn chẳng ưng nàng dâu này. Cha mất sớm, mẹ tần tảo nuôi tôi khôn lớn, luôn nuông chiều con hết mực. Trước kia còn nể mặt nhà họ Phương, nhưng từ khi nhà ngoại suy sụp, mẹ chẳng giữ ý nữa.
Bà còn bực mình vì con dâu mãi không sinh nở.
"Đàn bà không đẻ được thì khác gì đồ bỏ. Nấu nướng chẳng ra gì, may mà con trai tôi còn cho cô ở lại. Lại còn thêu thùa linh tinh, đỏ lòm trước ng/ực trông như tang tóc. Cô nên tự biết điều mà cút đi cho xong." Mẹ vừa ăn vừa m/ắng.
Thường ngày tôi đã quen cảnh này. Nhưng hôm nay, thứ ngồi đối diện kia đâu còn là người. Tôi muốn can nhưng lưỡi như dính ch/ặt.
Biết nói sao được đây? Bảo mẹ rằng vợ con không phải người ư?
Bầu không khí bỗng đặc quánh.
Tôi cúi gằm xuống bát, chẳng dám ngước nhìn ai.
Phương Thiến Vân cúi đầu thẹn thùng, dáng vẻ nhu mì đúng kiểu nàng dâu hiếu thuận.
"Cô đừng hòng..." Lời mắ/ng ch/ửi của mẹ đột ngột tắt lịm.
Ngước lên, Phương Thiến Vân đã đứng thẳng người. Tay cô ấy cầm d/ao trái cây, đ/âm phập vào cổ mẹ tôi. Mũi d/ao rút ra, m/áu phun thành tia. Rồi lại đ/âm tiếp. Cánh tay cô ấy như máy, đ/âm rút liên hồi. Cổ mẹ tôi nát bét thành hố m/áu.
Cô ấy đứng đó, tay vung d/ao tới tấp, mắt không rời tôi.
Một nhát. Lại một nhát.