Anh mặc bộ vest đen may đo thủ công, ngũ quan xảo, mấy ở những bàn cũng nhướng sang.
Công khuôn anh đại hầu hết nam mấy quyển ngôn tình lãng mạn.
Hoặc dễ dàng sống tốt.
Mỗi khi món anh cũng nàn, cái gì cái đó, cũng hề kén chọn.
Phục vụ bước giới thiệu chúng tôi: “Hôm thứ nhà chúng dành tặng kèm món miệng, thử không?”
Tôi khẽ phục vụ: “Khá hời nhỉ.”
Giá đó cũng tương đương giá món hùm nướng đơn.
“Vậy chọn đi.” gật đầu phục vụ.
“Vâng thưa Phục vụ từ tay đặt hoa vào bình hoa tôi.
Bất chợt nhớ chuyện anh đính hôn rồi: tổng, chẳng thú gì cả.”
Anh nhướng tôi: “Tại sao? Chẳng em chuyện này hời sao? lại coi tiền rác món hùm nướng em.”
Khuôn lên.
Xong rồi, anh ra vì món hùm nướng rồi.
Sau khi no thanh toán.
Trong lúc đang nghĩ xem cà phê ở đâu bóng đen xuống tôi.
Đó Nhi, mặc cả thân toàn hiệu, chưa cưới Thần.
“Sao lại ở Cô đủ tiền à?” Khuôn đại thư méo mó khó coi.
X/ấu hổ quá, thật sự nổi.
Cho làm việc mới chủ bữa việc đấy.
“Tại sao còn chọn đôi?” Da đầu đại thư n/ổ tung rồi, ánh mắt bốc hỏa đàn đang thanh toán.
“…Cô!”
Không tôi!
Anh ấy chọn mà!
“Tốt nhất giải rõ ràng tôi.” Nhi ném hoa vào tôi.
Tôi giải thế nào đây?
Giải rằng lợi chức quyền mình trưa sếp, món hào hải nào phố này chúng cũng rồi, giải chúng nhau bảy năm đây?
Tôi sẽ vào đồn an mất.
Mặc dù rất hốt hoảng nhưng cũng thư từng chứng kiến nhiêu sóng to lớn rồi.
Tôi nghiệp nở nụ cười: “Ông chủ mời tối nhưng sợ nơi này xứng phong cách cô, anh ấy thử trước.”
Lý Nhi hít sâu: “Như sao?”
Tôi vào món trên “Bằng sao lại chọn đôi chứ?”
Lý Nhi bối câu hỏi tôi.
Cô suy nghĩ tôi: “Hừ, xem may, sau này đừng chồng nữa, nếu việc này giữ đâu.”
Tôi khẽ rùng mình.
Tôi cũng chẳng Thần.
Cho dù phép bữa cũng bảo vệ việc hiện mình.
Sau khi bị Nhi khiêu khích xong cảm sự nghiệp đang nguy.
Làm thư nữ giữ khoảng cách hợp chủ mình.
Tôi nghĩ nhiều năm giữ khoảng cách rất hợp Thần, thậm chí cũng ôm suy nghĩ nào anh.
Thậm chí còn chưa tay vào anh.
Tôi loại nếu cẩn sẽ lập tức thẳng lưng xin lỗi đó.
Nhưng bà chủ lại sửa lại hợp.
Vậy sẽ trưa nữa.
Mỗi đều anh.
Sau khi tuần sau ý tôi: “Tôi mang nữa.”
“Đã nhận.”
Tuần tiếp theo mọi xã giao anh tận giờ trưa.
Như cần mang nữa.
Ngày nào anh cũng mấy lão già.
Được anh rồi.
Tô Thần: “Tôi mấy lão già đó nữa.”
Chuyện này quá trùng hợp không?
Lý Nhi cũng tôi.
Có q/uỷ mới đại thư sao lại tôi.
Mỗi làm cái gì cũng theo mỗi cách nhau, nghĩ sao lại hẹn hò ta? Có do phụ nữ đ/ộc á/c nhúng tay thao túng lịch trình anh không?”
… Hóa ra họ hẹn hò cũng sự kiểm soát tôi.
Được thôi.
Tôi cố gắng nhét hẹn vào lịch trình hôm Thần, địa điểm nhà Ý lần trước, cũng đặt dành đôi họ chai vang đỏ.
Sau khi sao xong.
Rất sau anh mới đọc.
Gần giờ làm mới dấu vào chỗ “Hẹn lại tôi.
Tô Thần: ???
Diệp Thấm: Đúng tối anh hẹn.
Tô Thần: Nhà lần à?
Diệp Thấm: Đúng, gian hẹn sáu giờ.
Tô trả lời ok.
Buổi tối khi làm, trên tầng mười xuống, mặc vest giày da bước lên chiếc trọng, âm thầm ghi lao mình.
Tô gái xinh đẹp say khướt.
Lý Nhi hẹn hò chồng cưới ta.
Tôi cũng bảo vệ việc tôi.
Tôi trên tàu điện ngầm, tưởng tượng cảnh Nhi mặc trọng bữa cơm dành đôi nhà Ý, nâng ly vang đỏ, lòng vô dâng lên bực bội.
Chậc, chủ nghĩa tư bản gian á/c này.