Cố Thời Diễn: "?"

Anh ta bị d/ọa đến mức buông lỏng tay: "Cậu, cậu..."

Hừ, không ch/ọc anh ta gh/ê đến ch*t thì không thôi.

Trong lúc anh ta còn đang chần chừ, tôi lau khóe miệng, nhanh như chớp, thẳng tay đ/ấm một cú vào mặt anh ta!

Làm "con sen" hơn nửa năm, hôm nay th/ù mới h/ận cũ tính sổ hết một lượt!

Bây giờ Cố Thời Diễn đã lớn thế này rồi, cũng không tính là ng/ược đ/ãi trẻ em nữa.

"Anh có bằng chứng không mà cứ tìm đến tôi vậy, đ/ồ ng/u!"

Anh ta hoàn toàn bị hành động khó hiểu của tôi làm ch/oáng v/áng, ôm mặt như một đứa trẻ ng/ốc nghếch lặp đi lặp lại: "Cậu, cậu... đ/ùa gi/ỡn tôi? Phương Hoài, cậu..."

"Cậu cái gì mà cậu?! Anh ngầu lắm hả? Vừa đến đã b/óp c/ổ tôi? Tôi là công dân tốt, gi*t người cái gì! Còn nữa! Bị k/ẻ th/ù không đội trời chung h ôn có thấy g h/ê t ở/m không? Đúng vậy! Tôi cố tình làm anh g h/ê t ở/m đấy!..."

Tôi tuôn ra một tràng, khiến khuôn mặt lạnh tanh của Cố Thời Diễn trở nên m/éo xệc.h.

Một lúc lâu sau, anh ta mới ôm lấy nửa bên mặt bị h ôn đến đỏ bừng, ngh/iến răng ngh/iến lợi nói ra mấy chữ.

"Cậu làm người khác gh/ê t/ởm, cũng dùng cách h ôn sao?"

"Phải, thì sao? Thế thì đã làm sao?"

Trọng sinh một đời, tôi vẫn không bỏ được cái t/ật x ấu nói năng b/ậy b/ạ.

"Cậu, cậu..."

Cố Thời Diễn, một tổng tài lạnh lùng bá đạo, suýt chút nữa bị tôi làm cho phát đi/ê n.

Cuối cùng, anh ta đ/ập mạnh vào bàn làm việc của tôi, phẩy tay áo bỏ đi.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm