Đoạn Thanh Việt sững người.
Nhưng…
Không có biểu cảm kinh ngạc hay phẫn nộ như tôi tưởng tượng.
Tôi: “…”
Khoan đã.
Phản ứng này không đúng kịch bản!
Dù sao cũng lỡ rồi, tôi vẫn cố gắng tiếp tục theo kế hoạch, vừa quay người cầm lấy chiếc camera mini giấu bên gối,
vừa đọc theo lời thoại đã chuẩn bị sẵn:
“Không ngờ cậu lại là gay.”
“Tôi nói cho cậu biết nhé, đừng có manh động đ/á/nh tôi, tôi vừa quay lại hết rồi—”
Đúng lúc đó, giọng của Đoạn Thanh Việt lặng lẽ vang lên:
“Tôi luôn biết đó là cậu.”
Hả?
Hảaaaa?! 😳
Tôi gi/ật mình quay phắt lại.
Nếu không phải tin chắc vào thính giác của bản thân, tôi đã nghĩ mình nghe nhầm.
Đoạn Thanh Việt nhìn chiếc camera trong tay tôi, ánh mắt hơi sững lại.
Cuối cùng — mới lộ ra vẻ kinh ngạc mà tôi mong đợi.
Nhưng tôi chẳng còn tâm trí mà thưởng thức biểu cảm đó nữa.
Câu nói vừa rồi của hắn vẫn vang lên trong đầu, lặp đi lặp lại, khiến tôi chóng mặt, đầu óc quay cuồ/ng.
Tôi theo bản năng chộp lấy chiếc áo bên cạnh, rồi chạy như bay ra khỏi phòng.
Tôi như một h/ồn m/a mất vía, chạy thẳng một mạch về nhà.
Đoạn Thanh Việt đã biết từ trước rằng người nói chuyện với hắn qua điện thoại là tôi…
Giờ nghĩ lại, bảo sao lúc đó hắn lại nói sẽ “đến đón tôi”, nhưng lại chẳng hề hỏi địa chỉ.
Tôi còn tưởng là hắn quên hỏi, hóa ra… là vì trong hồ sơ tôi từng điền địa chỉ, nên hắn đã biết từ trước.
Nghĩ đến đó, tôi đờ người ra.
Vậy thì…
“Câu nói ‘anh yêu em’ lúc đó…”
Là nói thật sao?!
Đoạn Thanh Việt thích tôi ư?!
Tôi nằm vật xuống giường, đầu óc rối tung.
Thật sự… còn choáng hơn cả việc phát hiện hắn là gay.
Tôi cảm thấy... mình cần phải bình tĩnh lại một chút.
Nhưng khi tôi định lấy điện thoại ra chơi game cho quên đi chuyện này, mới phát hiện —
Điện thoại của tôi đã để quên ở khách sạn rồi!
Còn thứ tôi ôm về nhà lại là… áo của Đoạn Thanh Việt.
Tôi: “…”
Thật hết nói nổi.
Tôi đúng là tự đào hố tự ch/ôn chính mình.
Bây giờ mà đi tìm Đoạn Thanh Việt thì đúng là tự tìm đường ch*t.
Tôi đành mò lại cái điện thoại dự phòng cũ trong nhà, nghĩ bụng — đợi vài hôm nữa nhờ thằng bạn thân đi lấy giùm vậy.
7
Khi nghe tôi nói điện thoại để ở chỗ Đoạn Thanh Việt, thằng bạn ban đầu hoảng h/ồn, suýt hét lên.
Nhưng cuối cùng, trước lời năn nỉ “Ba ơi, giúp con với” của tôi, nó cũng chịu mềm lòng, miễn cưỡng đồng ý đi thay.
Ai ngờ vừa liên hệ được với Đoạn Thanh Việt, đối phương lại thản nhiên nói:
“Bảo cậu ấy tự đến lấy đi.”
…
Nhớ đến cái điện thoại mới m/ua chưa đầy nửa tháng, tôi nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng vẫn phải xuống nhà.
Tất nhiên, tôi không quên ôm theo cái áo của hắn để trả lại.
Đoạn Thanh Việt đã đợi sẵn dưới tầng.
Hai ngày không gặp, vậy mà vừa nhìn thấy hắn, tôi bỗng không dám đối diện trực tiếp.
Tôi biết trông mình bây giờ cực kỳ hèn, giống như một kẻ đang thầm thương tr/ộm nhớ.
Nhưng chỉ cần thoáng thấy hắn thôi, trong đầu tôi đã tự động phát đi phát lại cảnh tỏ tình hôm đó
— “Anh yêu em.”
Aaaaa... Trời ạ, x/ấu hổ ch*t mất.