Sáng hôm sau thức dậy, cảm giác khó chịu do phản ứng đào thải pheromone đã biến mất không dấu vết.
Có vẻ pheromone của Hàn Lâm và Hoàng Khiêm trong phòng này khá đậm đặc nhỉ.
Chỉ cần ở cùng không gian là được.
Nhưng tôi không thể gắn bó với họ cả đời, vẫn phải tìm ra người đ/á/nh dấu để đi pha chế th/uốc an ủi định hướng.
Nhưng biết mở lời thế nào đây?
Pheromone là thứ quá riêng tư, bình thường mọi người đều phải che giấu mùi hương của bản thân.
Hỏi xin pheromone của người khác, chẳng khác nào bảo họ đến bệ/nh viện hiến tặng... Cái đó?
Hơn nữa tôi còn không biết là ai trong hai người họ nữa.
Chẳng lẽ bắt cả hai đều hiến một lọ?
Điên rồ quá.
Tôi nhíu ch/ặt mày, cố gắng nhớ lại tình huống ngày trước khi bị cắn, cố khôi phục sự thật.
Hôm đó, thực ra là sinh nhật tôi.
Cả phòng cùng đi ăn mừng sinh nhật tôi, ăn bánh xong hát hò, rồi lại đi tắm hơi, kỳ cọ một mạch.
Kết quả tệ hại nằm ở chỗ, tôi s/ay rư/ợu.
Ban đầu chỉ hơi xây xẩm, nhưng bị nước nóng ngâm vào, đầu óc tôi đờ đẫn.
Và... Đùng một cái lại lên cơn.
Từ sau lần mất kiểm soát trên sân bóng rổ, bác sĩ đã cho tôi dùng th/uốc ức chế liều cao.
Gần một năm tôi không phát sốt lần nào.
Ai ngờ đâu trong phòng tắm lại đột nhiên mất tác dụng.
Hoảng hốt, tôi quấn khăn tắm rồi lao ra ngoài, đúng lúc chạm mặt Hàn Lâm đang lau tóc.
Tôi vội nắm lấy cánh tay cậu ấy:
"Th/uốc dán ức chế mà lần trước cậu đưa cho tôi còn không?"
Hàn Lâm cũng bối rối, cậu ấy dùng khăn ướt quấn quanh cổ tôi, nhanh chóng dìu tôi tránh xa đám đông:
"Không, thứ đó đều tính giờ dùng trước, giờ dán cũng không kịp đâu!"
"Vậy phải làm sao?"
Pheromone ngày càng mất kiểm soát, quả bom hoa hồng sắp bùng n/ổ.
Hàn Lâm giấu tôi ở cửa lối thoát hiểm, nghiến răng:
"Cưng à, không còn cách nào khác, xin lỗi nhé."
Sau gáy đ/au nhói, nhưng lúc đó đầu óc tôi quay cuồ/ng, hoàn toàn không kịp phản ứng.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, mùi hương hoa hồng ngày càng nồng nặc, không ngừng tuôn ra từ lỗ chân lông trên người tôi.
Tôi sắp khóc:
"Hàn Lâm, rốt cuộc cậu có được việc không vậy?"
"Hai người làm gì thế?"
Giọng Hoàng Khiêm vọng tới, cậu ta ngửi thấy mùi rồi tìm đến chỗ chúng tôi:
"Ch*t ti/ệt! Ninh Ninh lại phát sốt rồi?"
Nói như thể tôi mắc bệ/nh dại vậy.
Nếu không phải hoàn toàn kiệt sức, tôi nhất định nhảy dựng lên đ/ấm cậu ta!
Hoàng Khiêm lo lắng xoa tay đi qua đi lại:
"Lần trước pheromone của Ninh Ninh làm chín người ngất xỉu, một mình Hàn Lâm e rằng không trấn áp nổi."
"Để tôi giúp cậu."
Chiếc khăn trên cổ tôi lại bị ai đó gi/ật ra.
Tôi bất lực há miệng, thoi thóp nằm chờ ch*t.
"Dừng tay."
Hứa Thận cuối cùng cũng tới nơi.
Tôi gần như ngất đi, như con tôm hùm luộc chín.
Mơ màng, chỉ cảm thấy hai người đang giữ tôi bị lôi ra, tôi bị kéo vào một vòng tay vững chãi.
"Tôi đưa cậu ấy đi tiêm th/uốc ức chế, hai người không cần lo nữa."