Ông vỗ cái, sợ đến nỗi méo cả miệng: “Anh bạn trẻ, tuổi tác vẫn còn nhỏ, biết đấy thôi, ở trong biết vì chuyện gì mà ch*t ở công trường. Nghe hồi chủ ở đó ăn thịnh vượng, bèn tìm đến trấn áp đó lại. Bây giờ chủ phá sản rồi, nơi đó ai thể trấn áp được nữa!”
Chân lập tức liền cmn chứ, quần áo già ban nãy đích thực quần áo bảo hộ công trường của công nhân năm ấy!
Tôi cảm toàn thân lạnh buốt, rõ đã khoác áo phao lông vũ nhưng vẫn thể kh/ống ch/ế được cơn rùng mình.
Ông vẻ phát hiện chuyện gì ổn, sợ đến nỗi nhanh nhanh chóng chóng bọc hết quần áo lên rồi vội vàng chạy về khách sạn.
Đêm đó, đem chiếc vali đen bỏ lên xe giao hàng về trạm phối đi.
Điều cảm hơi kỳ lạ chiếc vali nhẹ, lắc qua lắc lại nghe âm thanh nào phát từ trong.
Trong lòng cảm khó hiểu, cha cần chiếc vali trống gì?
Thế nhưng tâm tư đâu mà nghĩ nhiều về chuyện này, bởi vì những lời của nhặt ve chai vang vọng trong đầu tôi.
Tôi cảm vẻ sợ hãi của ta giống giả vờ, nhưng dù bản thân cố gắng tích nào nữa cảm trong khách sạn trông vẻ gì muốn người.
Nếu ta muốn sao còn thể bình an vô mà ngoài?
Vì chuyện này mà tinh thần bất an ngày trời.
Bà xã gì đó ổn bèn cho rằng ở ngoài ấm ức, này thay đổi tính lãnh đạm và nóng nảy thường ngày, xử với dịu dàng hơn nhiều.
Thế nhưng đứa con trai đã hơn tuổi của nhiên thích khóc, dù mẹ nó dỗ nào chăng nữa tác dụng.
Bình thường con trai vốn nhiên biến thành này, hai vợ quả thực biết sao.