“Dư Dư, đã ở đâu thế!”
“Nhà xảy ra chuyện lớn rồi!” Vừa thấy tôi về, cha tôi liền ghì ch//ặt lấy tôi, “Con mau nghĩ cách, thuật kỳ môn độn giáp gì của thử đó đang ở phương nào?”
“Cái gì?” Tôi gần không tin vào tai nữa, “Cái x//á/c?”
Cha tôi lắng hét vào mặt tôi: “Đúng! Chính là nhờ kết â//m h//ôn đó!”
Tôi nhìn chằm chằm cha tôi với mặt đầy khó hiểu: phải đã nói là đó đi rồi sao?”
“Chưa…” tôi đứng bên cạnh ấp “Thì tại đã nhận của người rồi! Sau khi bọn họ đã cho người khiêng ra sân sau, đợi khi thấy, thì sẽ lý…”
“Nhưng không biết vì sao biến mất…”
Từ lúc đó, tôi nói gì, tôi nghe cũng không tai.
Tôi nhanh chóng bốc quẻ tìm vật, biết cơn ớn lạnh rùng truyền đến phía sau, giây sau, tay duỗi ra, mùi q//uỷ khí âm trầm phía sau xẹt qua cổ.
Tôi cảnh quay người lại, vừa đúng lúc với khuôn mặt đầy vết kh//âu đó.
“Á!” tôi bị d//oạ đến run “Là Nó sống rồi!”
“Nhanh, mau th//iêu đi!”
Cha tôi rư//ợu thường ngày tôi để trừ đ//ộc, không nói tiếng lên x//á/c.
Một tiếng n//ổ vang lên!
Chiếc bật l//ửa nhanh chóng được mồi.
Ngọn l//ửa n//ộ bao trùm ch*t, nhưng tôi thể thấy rõ đang cười toe toét với tôi ngọn l//ửa.
Trong khoảnh ch//áy thành than.
Cha tôi thở phào nhẹ nhõm: sao rồi.”