Dã Hữu Kiều Mộc

Chương 22+23

25/11/2024 14:58

22.

Chứng cứ rành rành, hai người bọn họ lập tức bị cảnh sát đưa đi.

Trước khi bị dẫn đi, ba tôi thở hổ/n h/ển, trừng mắt c/ăm h/ận nhìn tôi, còn mẹ tôi dùng mọi lời lẽ thô tục nhất để nguyền rủa tôi ch*t không yên thân.

Đứa em trai cầm chiếc xe sắt nhỏ của nó, không chút sợ hãi mà xông tới chỗ tôi, miệng gào lên: "Tao đ/á/nh ch*t con đĩ phá của này!"

Nó chỉ mới sáu tuổi.

Giang Vọng bước đến chắn trước mặt tôi, dễ dàng ngăn cản tất cả hành động của nó.

"Cút!"

Thằng bé h/oảng s/ợ khóc ré lên.

Để phục vụ điều tra, tôi và Giang Vọng cũng phải đến đồn cảnh sát một chuyến.

Nghe mọi người không ngớt lời "cảm ơn bạn học Giang Vọng", tôi không khỏi cảm thấy có chút mơ hồ.

Đến khi chúng tôi ra khỏi đó thì trời đã gần tối.

Giang Vọng duy trì nụ cười lịch thiệp cả ngày trời, giờ đây cũng không nhịn được mà xoa bóp khuôn mặt đ/au nhức.

"Em…"

"Em vẫn thích dáng vẻ tóc đỏ của anh hơn."

Anh ngoảnh đầu nhìn tôi, định nói gì đó nhưng bị tôi bình thản ngắt lời.

Giang Vọng sững lại, nhấn mạnh: "Người để tóc đỏ là anh trai tôi."

Tôi dừng bước, rồi nói với anh:

"Chỉ có Giang Dã mới có quyền quản tôi."

"Và chỉ có Giang Dã mới có thể đưa tôi đi."

Giang Vọng, hay phải nói là Giang Dã, người đã đổi thân phận với Giang Vọng lần nữa, bật cười gi/ận dữ.

"Được thôi." Anh từ chối thừa nhận thân phận thật, sải bước đi thẳng: "Vậy em cứ ngồi đây chờ đi, xem anh ta có đến đón em không!"

Tôi im lặng không đáp.

Giang Dã bỏ đi.

Đến tối, trời bỗng đổ mưa.

Tôi tìm một băng ghế ven đường ngồi xuống, lặng lẽ suy nghĩ xem mình còn có thể làm gì cho Giang Dã.

Sau đó tôi chán nản và hoang mang nhận ra, dường như thời gian qua tôi chỉ toàn gây thêm phiền toái cho anh.

Điều này hoàn toàn khác với khi ở bên Giang Vọng.

Dù Giang Vọng có gh/ét bỏ tôi đến đâu thì anh ta cũng không thể tìm ra một chút sai sót nào trong việc tôi làm.

Tôi luôn có thể giúp Giang Vọng giải quyết mọi chuyện một cách hoàn hảo.

Nhưng tại sao bây giờ lại khác như thế?

Tôi cúi đầu suy nghĩ cho đến khi tiếng nói quen thuộc từ xa vọng lại gần: "Trời mưa mà cũng không biết tìm chỗ trú à?"

23.

Người quay trở lại chính là Giang Dã.

Anh cũng không mang ô, toàn thân ướt sũng vì mưa, chạy nhanh đến chỗ tôi, rồi không nói lời nào đã kéo tôi đứng dậy định đưa đi.

"Giang Dã." Tôi gọi anh một tiếng, rồi mỉm cười: "Lần này, em thật sự không còn nhà nữa rồi."

Khi nói câu này, tôi không có chút buồn bã nào.

Chỉ có cảm giác như được giải thoát.

Thật ra trước đây, tôi cũng từng nói điều này với Giang Vọng.

Lần đó là lần duy nhất tôi bộc lộ sự yếu đuối của mình trước mặt anh ta.

Nhưng Giang Vọng chỉ nói: "Ôn Kiều, cậu nghĩ mình có gì tốt hơn ba mẹ cậu sao?"

Vậy là tôi không nói thêm gì nữa.

Nhưng lần này thì khác…

Lần này, tôi đã tìm thấy Giang Dã.

Tôi lấy hết can đảm, cẩn thận hỏi câu hỏi mà kiếp trước chưa từng dám nói:

"Vậy nên, Giang Dã, anh có thể... Quản em thêm một lần nữa được không?"

Giang Dã im lặng một lúc.

Lần này, anh không phủ nhận, mà chỉ nhếch miệng, lườm tôi, giọng đầy thô lỗ:

"Ông đây lúc nào mà chẳng quản em? Ông đây còn thiếu mỗi việc thay tã cho em luôn rồi!"

Tôi không nhịn được bật cười, nhưng mắt lại cay xè.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

[BL] Người Yêu Hiền Lành Của Tôi Là Yandere

Chương 45.
Giới thiệu: Tôi là một tên côn đồ trường học, cá biệt lưu manh, vừa xấu vừa thô lỗ, học thì dốt mà quậy thì giỏi. Trên mặt tôi có một vết sẹo dài bên má, nó khiến tôi trông rất hung dữ, doạ các nữ sinh đều khiếp sợ mỗi khi nhìn thấy tôi. Tuy nhiên, cậu người yêu của tôi lại đối lập hoàn toàn. Cậu ấy là nam thần của trường, vừa đẹp trai trắng trẻo lại học giỏi, dáng người dong dỏng cao, thuộc diện nhà giàu, tính tình hiền lành nhu mì còn tốt bụng. Người theo đuổi xếp hàng dài, nhưng cậu lại chọn tôi. Có hai nữ sinh thầm ngưỡng mộ cậu ấy, thấy vậy rất không vừa lòng. Một cô gái thẳng thắn bảo với cậu khi đang ở ngay trước mặt tôi, rằng : "Lam Ngọc, cậu bị gã này uy hiế.p bắt ép phải yêu đương với gã đúng không? Cậu ra tín hiệu cầu cứu đi, tụi mình sẽ giúp đỡ cậu." Tôi biết là cô ta nói dối. Vì nãy giờ tôi liên tục chớp mắt bằng mã Morse, bàn tay lén giơ mấy ngón ra hiệu ét o ét, mà cô ta có nhìn thấy éo đâu. Ngược lại, cậu người yêu bé nhỏ kia tôi nhìn thấy rồi. Đôi mắt nheo lại đầy nguy hiểm. Cứu tôi với, cậu ta là Yandere, tôi mới là người bị ép đây mà, huhuhu. _____ Kẻ si tình lang thang [Người Viết Tình Trai]
135.12 K
7 Chuyến Xe Đêm Chương 25
11 Ỷ Chiều Sinh Kiêu Chương 25
12 Tiểu Lỗi Chương 56

Mới cập nhật

Xem thêm