Tôi thức dậy vì khát nước. Đầu búa bổ, sau sưng đỏ lửa đ/ốt. Tôi vô thức đưa tay sờ lên, một cơn xuyên qua.
Tôi chống tay dậy, đi tìm bóng dáng kẻ chủ mưu. Ngay khoảnh ấy, tiếng giày xuống sàn gỗ vang lên trong căn trống trải.
Bịch- bịch. Từng tiếng thẳng vào tim, trái tim vốn đã nhịp càng thêm r/un r/ẩy vì s/ợ.
Âm thanh tiến lại gần chậm rãi, kẻ mồi đang đùa giỡn con mồi trong lồng. Lâm Vũ đi đến bên giường, khác hẳn vẻ dữ đêm qua, cần đưa cốc đến môi tôi, nở nụ cười ôn hòa: "Khát lắm rồi phải không? Nào, em uống."
"Không cần... Em... Em tự uống Tôi khàn giọng từ chối, bản năng né chăm sóc của anh.
Ánh Lâm Vũ tối sầm, né tay ra: "Đã bảo em uống mà."
Lần này đợi uống, ép mạnh miệng cốc vào khe môi tôi, ập vào trong. Tôi nuốt kịp, lạnh chảy dọc cằm, thấm ướt cả vạt áo sơ mi trước ng/ực.
"Tiếc quá, phí cả rồi."
Câu nói này ký đêm mặt đỏ Cốc vừa được dời đi, lấy lại hơi đã bị túm tóc mặt lên. Môi dưới bị mạnh, suýt chảy m/áu, may được buông ra thời.
Tôi rên bực tức đẩy ra. Lâm Vũ khựng lại, thẳng người, trở lại vẻ điềm đĩnh đạc: "Xin lỗi. Đêm thất lễ. Alpha Alpha thực nên trái đạo ép kết hợp."
Cổ họng khô rát được làm khàn giọng hỏi: "Cái gì?"
"Lời ly hôn em đưa ra trước ý."
Lâm Vũ nhìn xuống từ cao, tuyên bố phán quyết cuối cùng. đêm qua, đã minh được Alpha vốn tương khắc, giờ ung bị rời đi.
Trong lòng hoang vu sa mạc, người run nhưng giọng điệu quyết: "Được, nhớ ký tên."
Anh rời đi phải vì thích Phương Tri Hỗ. Thứ ngăn cách chúng vực sâu vượt mang tên Bản Năng Alpha. Tôi đủ sức níu cũng chẳng muốn níu kéo. Dừng lại ở đây thôi...
Dù lý trí đã rõ ban vẫn dám ngẩng đầu nhìn bóng lưng khuất dần.