Trước đây chưa bao giờ nghĩ rằng chúng bắt đầu phiếm, A Bát dường trở thành người khác.
Cũng rõ nàng đã ở trong cửa hàng quá rồi nên cảm nhạt nhẽo buồn tẻ, bản tính trời nữ mà tiếp đó, A Bát vừa nhấm hạt dưa, thèm người ngoài mà đem kể hết tất kỳ quái quái trong thế giới họ. Tôi mải mê tới nỗi nhập thần, bất tri bất giác đã đem Dobby quẳng gáy.
……
“Tôi ta gặp phiền toái lớn, rời khỏi San, bao giờ quay nữa?”
“Lão ta? Chuyện phiền phức ta gặp ít Ba năm trước rước kiếp nạn lớn đến nỗi tưởng đời ta dám quay nữa. Ai mà ngờ được lần ta vẫn dám quay quay thì thôi đi, quay trận đục ngầu nước vậy nữa.”
“Ba năm trước? Là gì thế?” Tôi tò mò hỏi.
“Lúc anh ngồi tàu đến đây, bạn để ý dừng tiếp theo ở phía Bắc không?"
“Tôi nó gì mà… Phòng triển lãm hóa dân gian Mạc Đợi chút, quen lắm, Mạc Hồ, Mạc Hồ… Đây viện t/âm th/ần trước đây Nó trở thành phòng triển lãm nào vậy?”
“Hừ, đây nghiệp tay đó tạo đấy.”
“Hả?”
“Khi viện t/âm th/ần đó mở cửa, viện thường xuyên ng/ược đ/ãi nhân, bỏ tiền vào riêng, tổn hại sạch âm đức, hậu quả làm liên lụy người cả, lúc vợ ta con, vì khó nên băng huyết mà ngay trên phẫu hai mạng, mẹ con đều được. đó sau, đừng tới làm viện trưởng, ngay đầu óc ta vấn đề, chỉ chăm chăm truy thứ tà m/a ngoại đạo, muốn cách c/ứu vợ và con quay lại.”
“Những người các thực thể hồi người sao?” Mặt tái nhợt, kinh ngạc hỏi.
“Có con khỉ ấy, nghịch cải mệnh, đảo âm dương, người thật được bản lĩnh thì đã thành rồi, quốc tới giờ chưa từng Thế nhưng viện đó phục, nơi người nghĩ biện pháp., cuối cùng biết vì sao vượt ngàn dặm đường mời tai họa đó tới San. Lão kẻ to gan, cho viện phương pháp biết ng/uồn gốc thế nào, pha nửa tà thuật phái Mao Sơn pháp vãng Tịnh Độ Phật môn, ngoài thứ linh tinh pha tạp nữa, tóm mình đóng cửa làm liều, đẽo gọt lẫn vớ vẩn đó nhau, đó để viện kia đem luyện.”