Mẹ tôi gào chạy đến tôi, truyền đến tiếng la hét dân làng.
"Mau chạy đi, rồi!"
Tôi lau khuôn mặt đẫm nước mắt mình, mở cửa ra thì sững sờ.
Ngọn lửa trời lan xuống núi, ngọn lửa nóng bỏng tùy quét lá cây, như giây tiếp theo quét ngôi làng.
Trong không khí ngập khét mũi.
Dân làng vội vã cõng đồ lưng, tháo chạy về con sông làng.
Đó là nơi duy nhất có tìm được đường sống ch*t.
Tôi quay về nhà kéo mẹ dậy rồi thích rõ tình hình bà Đang định rời đi thì mẹ kéo tôi lại.
Mẹ đến khuỵu xuống, cuối cùng bảo tôi gỡ bức ảnh bố ở trong ra, nhìn th* th/ể tôi bò ăn thịt còn xươ/ng và rời đi trong nước mắt.
Tôi kéo mẹ hòa vào đông lao về dòng sông tia hy vọng.
Một cơn qua, và lửa dần hòa vào nhau, ngọn lửa phồng, ngập khắp non, đen cả trời.
Ngôi làng dần biến tro bụi dưới ngọn lửa rửa tội.
Bên trong còn có th* th/ể tôi.
Tôi và mẹ đứng trong đông ở đứng trước ngôi nhà th/iêu rụi, trong lòng cảm thấy vô cùng thê lương.
Dân làng bắt đầu nở thầm và ch/ửi rủa không tiếng, nhưng tôi biết đây chính là hình ph/ạt mà dành chúng tôi.
Tôi ảnh của bố tôi ra, mảnh rơi ra sau khung ảnh.
Tôi nhặt và mở ra. Đó là bức tranh.
Trong bức tôi và nắm tay nhau, tay còn thì kéo tay mẹ tôi, tôi thì đứng cạnh mẹ, tay vai mẹ, cả chúng tôi đều cười rất tươi.
Tôi nhận ra đây là bức do tôi vẽ.
Mẹ tôi nhìn thấy bức thì tức suy lớn, đến mức khuỵu xuống.
Có dân trong làng tiến tới dò hỏi, mẹ tôi nở kể mọi chuyện.
Một sự ngột ngạt bao trùm, ai cũng góp phần vào cái ch*t tôi.
Ngọn lửa vẫn tiếp nhảy múa, quét ngôi làng, cuối cùng dừng sông.
Trên trời đêm đỏ số hình bóng dần hiện. Bọn họ đều trang phục màu đỏ, được ánh lửa chiếu vào, họ trông như như màu đỏ m/áu.
Đó là chín tôi, chín phụ nữ vô tội s/át h/ại dã man.
Khuôn mặt họ lạnh lùng, đôi mắt trống rỗng giống như vực bóng tối vô tận.
Dân làng chúng tôi vô thức xuống đất.
Lời thú tội lặng.
Một lúc lâu sau, cơn lạnh qua, bóng trời đêm dần biến mất.
Và bức cũng bay đi, biến mất trong ánh lửa ở đối diện.