Không Thể Buông Bỏ

Chương 4

16/11/2025 11:15

Tôi... đệt! Anh ta uống rư/ợu xong là tự động… phát tình à!?

Thấy tình hình không ổn, tôi vội t/át anh ta một cái:

“Anh, anh uống nhiều rồi! Anh đ/á/nh tôi thì được, nhưng cởi đồ làm cái gì!?”

Lương Ứng Thừa sờ lên mặt mình, hít một hơi:

“Tôi đ/á/nh em… thì cần mặc cái gì?”

Không thể không nói, thân hình của Lương Ứng Thừa bây giờ đẹp vừa đúng điểm —

Không còn g/ầy gò như hồi cấp ba.

Khi đ/á/nh tôi, đường gân trên cánh tay anh nổi rõ, cơ bắp căng lên mượt mà đẹp đến mức muốn ch/ửi thề.

Chiếc thắt lưng hàng Úc quất thẳng vài cái, chuẩn x/á/c nện lên mông tôi.

Tôi đ/au đến mức gào lên:

“Đm! Anh thật sự đ/á/nh tôi!”

Anh bóp sau gáy tôi, ép tôi đối mặt với anh:

“Bao năm không liên lạc thì thôi. Lần đầu gặp lại, em coi tôi như… trai bao hả?”

“Không đ/á/nh em, chả lẽ bây giờ muốn tôi ngủ với em?”

06

Giọng của Lương Ứng Thừa vừa trầm thấp, khàn khàn, cuối câu còn lười nhác dính lại với nhau… câu nói ấy thật sự: câu h/ồn đoạt phách.

Tim tôi như ngừng đ/ập một nhịp.

Đến khi tiếng da va vào da, giữa thắt lưng và váy da vang lên dữ dội, tôi mới bị kéo phắt trở lại hiện thực tàn khốc.

Một tay anh đủ để khóa ch/ặt hai cổ tay tôi.

Vết chai mỏng trên ngón tay anh cấn đến mức khiến cả người tôi đ/au rần rần.

Tay còn lại của anh thì không rảnh rỗi — vẫn tiếp tục quất xuống.

Trên đường viền vai của anh bắt đầu đọng lại từng giọt mồ hôi:

“Biết vì sao tôi đ/á/nh em không?”

“Vì tôi mặc đồ nữ, làm anh mất mặt trước bạn anh.”

“Bình đẳng giới, tự do ăn mặc. Hứa Thanh, anh chưa từng thấy em làm anh mất mặt.”

Nghe đi — Lương Ứng Thừa uống say thì câu nào cũng nói ngược lòng mình.

“Tôi biết rồi, anh đ/á/nh tôi vì tôi đáng bị đ/á/nh.”

Dù sao, Lương Ứng Thừa vẫn luôn nói như thế.

“Đúng là em đáng bị đ/á/nh đò/n đấy, Hứa Thanh. Mẹ nó… từ đầu đến cuối em không từng nghĩ… hôn tôi một cái à?”

Hai chữ “hôn tôi” mắc nghẹn ở cổ họng anh, như thể đã nhẫn nhịn rất lâu.

Cuối cùng, dưới tác động của rư/ợu, anh bật thốt ra.

Tôi úp mặt vào ga giường, đ/au đến mức gào lên oai oái.

Hoàn toàn không nhìn thấy dáng vẻ như sắp vỡ vụn của Lương Ứng Thừa.

Hốc mắt anh đỏ bừng, giọt nước mắt rơi lặng lẽ xuống váy da của tôi.

Còn tôi thì trong đầu chỉ toàn—

Hừ, chẳng qua là xin hôn anh em anh ta thôi mà.

Vậy mà mấy năm không gặp, Lương Ứng Thừa lại trở nên hiếu thắng đến mức này.

Chuyện thế này mà cũng phải tranh.

Hồi học ở trường THCS số 19, tôi là “học tra soái ca” nổi tiếng của khối sơ trung, còn Lương Ứng Thừa là nam thần học bá khối cao trung. (Học tra soái ca: học kém nhưng đẹp trai)

Giữa đám học sinh có câu truyền miệng: “Người người phẫn nộ Lương Ứng Thừa, nam nữ đều đổ Hứa Hiểu Thanh.”

Lương Ứng Thừa chịu không nổi việc cả nam cả nữ đều thích viết thư tình cho tôi.

Một ngày nọ, sau giờ tự học buổi tối, hắn chặn cả một đám con trai trước cửa ký túc, ép mỗi người viết một bức thư tình dài nghìn chữ cho hắn.

Ra tay rất hậu hĩnh — mỗi bức thư, mười ngàn tệ.

Tôi ráng sức dùng tên giả viết gửi anh mười tám bức thư tình, ki/ếm được một khoản lớn.

Mười tám bức thư, câu nào cũng thấm đẫm tình cảm, cảm động đến trời đất rung chuyển.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm