1
“Anh ơi, anh nói xem kỳ dục khi nào thì đến?”
Trên đường tan nhà, trai cá đi phía vẻ mặt ngây thơ hỏi tôi.
Tôi ý tới ấy, tiếp tục đi phía trước.
Nhưng mà Cẩn Xuyên này hình có ý định dễ dàng buông tha vậy.
Em lập tức nắm lấy góc tôi, bày ra một bộ dạng đáng thương:
“Nếu anh nói, sẽ anh đi đâu hết.”
Tính tình trẻ con Cẩn Xuyên tái rồi.
Tôi thừa vậy là muốn thương cảm, nhưng sẽ mắc bẫy đâu.
Ít nhất trong lòng nghĩ vậy, nhưng vẫn đáp ấy:
“Vừa rồi trong lớp phải anh đã nói rất ràng rồi sao?”
“Kỳ dục cá sao có thể dễ dàng bị đoán ra vậy, chứa đầy hạt dưa này suốt ngày nghĩ vậy hả?”
Giọng điệu có chút kiên nhẫn: “Hơn nữa bây giờ mới tám thôi.”
Tôi nhịn bổ thêm một câu.
Sắc mặt Cẩn Xuyên này phức tạp, thật lâu mới chu gi/ận hờn:
“Mười tám cũng còn nữa rồi.”
Đúng rồi, bao lâu nữa chính là sinh nhật chín Cẩn Xuyên.
Nhoáng một đã rất nhiều trôi qua.
Cẩn Xuyên đã trưởng thành rồi, hơn nữa cũng trở nên đ/ộc lập hơn.
Ham muốn khám phá ham hỏi cũng đó trở nên ngày tăng cao, cũng muốn hết.