Chương 4: Thiệu Nghĩa
“Khụ — khụ –” này hết vuốt cổ lại đ/ấm “Nữ kia hết trợn lại há hốc mồm giây lát, cuống chui đống cuống chân múc bầu nâng vội vã đổ vào nàng, vỗ mạnh vào lưng Mạch.
Đến hết bầu nước, miếng họng trôi nghẹn hết mặt ngắn, dài sớm chảy xuống.
“Cám ơn ngươi.” nghèn nghẹt cổ họng, giọng hơi trầm, lại miếng bột ngô bột xay làm tổn thương yết hầu, khiến thanh âm khàn khàn.
“Nữ kia nhất gì nữ thụ thụ thân, nay việc gì, này nhớ tư cùng trẻ tuổi trước mặt mức mật, x/ấu hổ đỏ bừng mặt, cuống buông ra, bước, cúi dám Mạch.
A mười tuổi mặc trang. Cho bây giờ th/ần so dây thừng, phẩm chất sớm sai lắm, làm tâm tư cô này? Còn tưởng rằng mình, liền dùng ống áo lau lau mặt, hướng cô hắc hắc tiếng.
Nàng tốt, xong, cô lại tiếp tục bước.
Xem cô kia dọa thành nên làm nào, lại nhếch Hai nên trầm mặc, cô kia hành vi nào vô lễ, lá gan lớn chút, nghe bụng đói mức réo ầm ĩ, cô lẳng lặng dậy lại góc bếp, sờ soạng hồi, đưa túi nằng nặng.
A chần chờ nhận lấy, mở ra, vào trong, mừng sợ, năm thơm nức. Nàng dám tin, lại: “Cho ta?”
Tiểu cô gật đầu, lại nghẹn giống rồi, liền bầu lại đưa ngùng cúi trắng tuyết, lâu nếm trắng này. Hiện hương ngọt ngào ấy lại thổi đến, bọt Nàng ngẩng liếc cô cái, hơn tạ, liền cúi xuống ăn ngấu hổ sói. Đến thứ ba chui vào bụng, tác chậm cầm thứ tư tay, đang đưa lên miệng, đột nhiên nhớ tất năm thể ăn hết được, lại lưu lại quần áo cúi “Cám ơn”.
Ngoài cửa sáng rọi vào, chiếu loang này cẩn thận đ/á/nh giá cô kia. lắm mười bốn, mười tuổi, mặt dường dính nhọ nồi, đen mực rõ lắm, đôi hắc bạch phân linh động.
Tiểu cô đang vụng tr/ộm ước này phụ sống tựa nhau. Hai phụ quan phủ buộc thủ thành, bây giờ về. Về công thành, hàng xóm bề chạy tan đào tẩu theo, lại phụ tìm mình, nên dám bỏ đi. Bên ngoài, quân sức đ/á/nh gi*t đ/ốt phá, ở bếp sớm dọa mềm nhũn người. Khi sờ soạn bếp, tưởng nhân, mức phát run, phát Giờ ý xâm mình, hơn ngôn ngữ ôn giữ lễ, mặc dù cùng xa lạ ở chung phòng tối ổn, lại vững tâm chứ giống phỏng, hãi.
Bên truyền binh hò hét xa vọng tự chủ lại gần nhược đáng thương, liền giọng an ủi: sợ, nơi cách này xa, ở gian phòng rá/ch nát, phỏng bọn sẽ đâu.”
Vừa dứt chợt nghe kêu lớn: “Ở kia, mau theo!” Ngay hò hét gần, dường hướng căn này.
A kinh, kéo chạy vào nấp lại ẩn rồi, ảnh vặn cửa phòng liền ở đó, ngõ sớm lòe, hơn mười viên Nam Hạ trẻ sinh cửa ngôi nhà.
Đến nhanh sao! Hiện muốn rồi.
Trong chiếu rọi, nhân gi*t kia quen mắt, giáo úy gặp thành Hán Bảo.
Đường Thiệu bế múa ki/ếm, đ/á/nh lui, vì né tránh nên thập phần cực nguy hiểm. Khóe hắn gặp đang ở liền dùng sức đ/á/nh văng ra, xoay tung bọc vào Mạch, lớn quát: “Vào nhà!”
Thân thể rung lên, xuất hiện trẻ khóc oa. bối rối nhiều, liền túm phòng trong, gắt gao đóng cửa lại. Thiệu trẻ làm vướng ki/ếm chói lòa, nháy ch/ém ch*t hai, ba Đám bức bách khiến ki/ếm phong Thiệu thấu trước cửa. Không ai hô “Phóng hỏa!”, cây vào phòng, Thiệu vung ki/ếm đ/á/nh cây, cây trúng vào cửa sổ.
Cửa dán giấy liền nhanh ngọn quấn song cửa sổ, tỏa vào phòng. ngừng kêu khổ, xem hình hiện tại, lũ hiển nhiên muốn sống, giờ chạy nhất sẽ lo/ạn ch/ém ch*t, chạy ngọn sẽ th/iêu căn phòng dù thành “Vịt nướng” hun ch*t. cúi đầu, khóc thành đưa Nhi, xoay nhảy vọt vào cuồn buồng trong, lát cầm chăn bông cũ nát. giải thích Nhi, vọt vại nhúng chăn bông vào nước, hướng hô: đây! Nhanh lên!”
Từ cuống chạy chăn ướt trùm lên ba người, thầm kéo dài nào tốt ấy! Hy vọng nhân kia đủ lợi hại thể xử lý hết sạch lũ Mạc, bằng sự biến thành vịt nướng. Lại cạnh thể ngừng r/un vội sợ! Nhà này vách tường trống không, chắc bén được, hồi sẽ tự tắt thôi!”
Chịu đựng lúc, nhiệt độ cao, ít đi, thầm này đúng xong rồi, phải ch*t ở bằng thống khoái hơn, liền hướng hô: lao đi!”
Từ lắc đầu, khóc “Chân nhũn rồi, nổi nữa.”
A m/ắng câu, đội chăn lên đỉnh đầu, bế kéo hướng bước, cánh cửa ra, chăn đỉnh chăn kéo Thiệu toàn m/áu ở trước mắt, giống q/uỷ Tu La dưới địa ngục. đoạt Mạch, liếc cùng cái, lên vai, xoay phóng đi. hắn ngó gì mình, buồn m/ắng hắn vo/ng ân phụ nghĩa, hắn chạy phòng.
Ba vọt sân, nghe âm thanh rầm rầm sau, ngôi th/iêu đổ sụp xuống.
A đặt ngồi phịch xuống đất, ngút trời người, chậm thôi táng mệnh biển Thiệu h/oảng xụi lơ mặt đất, rõ th* th/ể binh nằm la liệt, mức hét lên nhào vào đất thước[1] nhào đến, lại bịch xuống khiến nhe há hơi dài. Nhìn ở la thét chói tai, vào đường cùng đành phải cứng rắn bịt thấp giọng an ủi làm an tĩnh.
[1]. Hai thước: 1 thước 20cm, 2 thước 40cm.
Đứa Thiệu khóc lớn, sặc h/oảng lớn. dâng lên năng nguyên thủy loài mẫu tử, nên đành để khóc lên khóc cạnh Thiệu giọng “Quân gia, để bế đi, cứ khóc mãi tốt.”
Đường Thiệu đang khóc này làm choáng nghe liền đưa lạ, kia vào nhiên liền nín khóc, Nhi, mừng sợ, nhịn “Ngươi xem, này đáng yêu nha!”
A quái, dậy nó mũm mĩm tám, chín tháng, quần tã làm chất liệu liền phải bình thường. liếc Thiệu cái, hắn đăm chiêu gi/ật mình, gần ghé vào thấp giọng “Đem trả lại hắn, nhanh nơi này thôi.”
Từ sốt, mê hoặc Mạch, mặc dù vì lại làm trải đêm ở sớm cực tín Mạch, hiện nghe thoáng người, nhiều, liền đưa trả Thiệu Nghĩa: “Quân gia, này trả lại ngài.”
Không ngờ Thiệu mày ki/ếm cau giọng nhanh sẽ tìm đến, nơi này thể ở lâu được.” xong cởi quân phục th* th/ể Mạc, bộ Nhi, lệnh: “Chạy đằng kia mặc vào, nhanh lên!”
A nhiên dự liệu mình, này ở nín khóc, liền muốn để thay hắn, gi*t hắn hắn chín phần mười ho. Bình thường sẽ rỗi quản những việc này. Nhưng hôm nay, từng c/ứu mạng, sự thể ấy nhân này ch*t, phải cố dũng gượng “Vị quân muội công gì, quân sẽ liên lụy quân. Ta nên thừa dịp quân nhanh chạy thôi, quyết sẽ hướng nào.”
Từ “Đúng quân, thể ngài, phải ở này chờ về, quân nhân thủ thành.”