Dư âm của sự rung động

Chương 8

13/12/2024 22:38

8

Cả buổi tối hôm đó, Kỳ Dã không có ở lớp, chẳng biết đi đâu.

Tôi cứ nhìn về phía cửa sau lớp học, chỗ ngồi của cậu ấy trống không.

Hỏi đám bạn của Kỳ Dã, mấy cậu con trai kia cũng nhìn nhau ngơ ngác: "Không biết nữa, chắc là về ngủ rồi."

Ngoài cửa sổ, gió rít từng cơn.

Bóng cây lay động, sắp mưa rồi.

Cho đến khi tan học buổi tối, Kỳ Dã vẫn không quay lại.

Tôi và Tề Dã ra trạm xe buýt chờ như thường lệ, thấy tôi cứ nhón chân ngóng đợi, cậu ấy không khỏi lo lắng hỏi: "Hôm nay Kỳ Dã có chuyện gì vậy?

"Tớ thấy tối nay cậu ấy có vẻ buồn."

Tôi ấp úng: "Chuyện này... chắc là chuyện gia đình..."

Thấy Kỳ Dã không có mặt, Tề Dã mới kể cho tôi nghe rất nhiều chuyện.

Thì ra, không phải ba mẹ cậu ấy đi làm xa, mà là ba mẹ đều bỏ rơi cậu ấy, cậu ấy bị ép buộc phải sống với dì.

Hàng năm, mẹ cậu ấy sẽ đều đặn gửi một khoản tiền cho dì cậu ấy, coi như là tiền sinh hoạt phí.

Nhưng số tiền đó cuối cùng có bao nhiêu đến được tay cậu ấy thì không ai biết.

Thậm chí, khi cậu ấy xin dì mấy trăm tệ để m/ua tài liệu học tập cũng bị m/ắng cho một trận.

"Lần trước Kỳ Dã nói cậu không rảnh, nên cậu ấy đến nhà tớ làm bài tập. Lúc nhìn thấy dì tớ nổi gi/ận, tớ còn sợ cậu ấy kể với cậu xong, rồi lần sau hai người sẽ không dám đến nữa."

Thấy tôi sững người, Tề Dã có vẻ hơi hoang mang: "Lúc đó chẳng phải hai người đã hẹn cùng đến nhà tớ học bài sao?"

Tôi cười gượng gạo, lấy lời nói dối che giấu sự lúng túng của mình: "Đúng vậy, nhưng mà cậu ấy không nói rõ với tớ, sau đó thì sao?"

Tề Dã kể rất chậm, tôi mới biết lúc đó Kỳ Dã đã đứng ra bênh vực cậu ấy, cãi lại dì của cậu ấy.

Thấy cậu ấy sống chật vật, Kỳ Dã thậm chí còn đưa cho cậu ấy hai nghìn tệ.

"Cậu ấy nói đây là cậu cho tớ mượn." Giọng Tề Dã rất nhỏ: “Cảm ơn cậu, Ti Đường."

Tôi há miệng, cuối cùng chỉ có thể cười gượng.

Bỗng nhiên, hệ thống trong đầu tôi đột ngột lên tiếng.

[Ký chủ! Độ hảo cảm của cô với nam chính đột nhiên đạt 50% rồi! Thắng lợi đang ở ngay trước mắt!]

Nhưng tôi chẳng để tâm lắm, sau khi tạm biệt Tề Dã, tôi lê bước về nhà.

Nhà Kỳ Dã và nhà tôi rất gần nhau.

Đi được nửa đường, tôi bỗng dừng bước.

Kỳ Dã đang đứng dưới cột đèn đường trước cổng khu chung cư nhà tôi, hình như đã đợi tôi rất lâu rồi.

"Kỳ Dã..." Tôi khẽ cau mày: “Tại sao cậu lại cho mượn tiền..."

Nhưng cậu ấy lại c/ắt ngang lời tôi.

"Ti Đường."

Kỳ Dã nhìn tôi, ánh mắt sáng rực.

Cậu ấy nói rất chậm, từng chữ từng chữ một.

"Cậu cũng trọng sinh, đúng không?"

Tôi nhất thời cứng họng.

Sự im lặng của tôi, trong mắt cậu ấy, chính là lời thừa nhận.

Cậu ấy thở phào nhẹ nhõm, vẫn tiếp tục cười nói một mình:

"Vậy nên những lời cậu nói thích tớ trước kia, đều là giả dối.

Phải không?"

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Cứu rỗi em trai phản diện u tối

Chương 13
Tôi xuyên vào chính cuốn tiểu thuyết trinh thám mình từng viết – trở thành nạn nhân đầu tiên trong vụ án giết người hàng loạt. Ngay ngày đầu tiên xuyên vào, tôi lại nhặt được kẻ… sau này sẽ giết tôi. Hắn mặc bộ đồ mỏng dính, co ro né mưa ở góc phố. Khuôn mặt tái nhợt. Vừa thấy tôi, hắn lập tức co người lại, run run hỏi: “Anh… em có thể về nhà chưa?” Trong truyện, hắn là kẻ gây ra hàng loạt vụ giết người. Còn tôi… chính là người anh độc ác đã từng bạo hành hắn. Về sau, mỗi lần tôi chạy trốn, hắn đều tìm được tôi. Giống như trò mèo vờn chuột không có hồi kết. Hắn không hề mệt mỏi. Áp sát tôi, khẽ đặt một nụ hôn lên môi rồi thì thầm: “Anh… mình về nhà được chưa?”
1.07 K
3 Trúc mã ghét Omega Chương 13
4 Vào Hạ Chương 17
8 Uyên Thù Phụng Lữ Chương 14 (Hoàn)

Mới cập nhật

Xem thêm