Đêm Giao thừa, mỗi lớp khối 10 và 11 đều tổ chức liên hoan riêng, duy chỉ tòa nhà khối 12 vẫn chỉ ngập tràn tiếng "sào sạt" của bút viết.
Nhưng hôm sau là Tết Dương lịch, nhà trường mủi lòng, không tước đi ba ngày nghỉ lễ. Trong tiếng viết "sào sạt", vẫn thoáng ngửi thấy mùi vị bồn chồn.
Sau giờ học tối, tôi tự đến quán mì gần trường gọi một tô mì trứng chiên.
Trước đây, tôi và Trần Gia Ý vốn không có thói quen cùng bạn bè đón sinh nhật, vì mẹ luôn coi trọng ngày này. Bà sẽ m/ua bánh kem, tỉ mỉ chọn quà, rảnh rỗi thì nấu ăn ở nhà, bận thì dẫn chúng tôi ra ngoài ăn. Tóm lại luôn chỉ có ba mẹ con chúng tôi cùng nhau.
Thực ra trước kia xa xưa hơn, đã từng là bốn người. Nhưng khi tôi còn rất nhỏ, bố đã gặp t/ai n/ạn xe mà qu/a đ/ời. Nhiều năm như vậy, gần như tôi đã quên mất cả giọng nói của ông.
Trên đời có nhiều chuyện không thể giải thích rõ ràng, như việc tôi không hiểu tại sao Trần Gia Ý và tôi là sinh đôi mà anh ấy lại thông minh hơn tôi nhiều đến thế. Tôi cũng không hiểu tại sao tình yêu của bố mẹ lại không thể công bằng.
Mẹ m/ua quà sinh nhật, từ trước đến nay luôn lấy sở thích của Trần Gia Ý làm chuẩn. Hai món quà giống hệt nhau, anh ấy nhận được thì vui sướng, còn tôi nhận được chỉ có thể gượng cười.
Có một năm tôi không nhịn được, khẽ nói với mẹ: "Con không thích món này."
Mẹ nghe xong gi/ật mình, nụ cười trên mặt tắt lịm, lạnh lùng hỏi: "Con còn muốn gì nữa? Sao trên trời kia kìa, muốn không?"
Trần Gia Ý bên cạnh vội vàng gỡ rối, cố hết sức nói những chuyện khiến mẹ vui - nào là điểm số của anh ấy cao hơn người thứ hai bao nhiêu, nào là thầy cô khen anh ấy thông minh ra sao, tất cả đều nhờ gen di truyền từ mẹ... cho đến khi mẹ cười vui vẻ.
Còn tôi, kẻ mờ nhạt, chỉ biết lặng lẽ xới cơm trong bát.
Tối hôm đó trước khi ngủ, Trần Gia Ý từ phòng mẹ bước ra, nói với tôi: "Mẹ khóc thầm đấy".
"Một mình mẹ nuôi chúng ta, rất khổ tâm. Gia Ngôn à, đừng không hiểu chuyện như thế."
Nhưng tôi biết chứ, tôi biết mẹ vất vả chứ.
Tôi chưa từng mong mẹ m/ua cho thứ gì đắt đỏ, sao trăng gì trên trời, tôi không cần. Chỉ cần nhân bánh kem không phải là xoài - thứ tôi bị dị ứng - thôi, tôi cũng đã rất ngạc nhiên, sẽ coi đó là món quà tuyệt vời.
Nhưng tại sao, bánh kem mãi là nhân xoài, quà tặng mãi chẳng liên quan gì đến tôi, đôi giày mẹ m/ua cho chúng tôi, mãi là cỡ của Trần Gia Ý.
Năm đó, món mẹ tặng tôi và Trần Gia Ý chính là mô hình Gundam mới ra mắt.
Trần Gia Ý vừa an ủi mẹ xong, lại sang dạy bảo tôi phải hiểu chuyện. Người tốt đều do anh ấy làm hết, kẻ x/ấu không hiểu chuyện như tôi, không tô điểm cho anh ấy thì sao được?
Tôi cười lạnh, ném mô hình Gundam mà Trần Gia Ý yêu thích xuống đất, nói: "Đúng! Tao chính là không hiểu chuyện! Mày giỏi thế, mẹ chỉ cần một đứa con như mày là đủ rồi!"
Tôi thách thức nhìn Trần Gia Ý, còn anh ấy đỏ hoe mắt nhìn tôi.
Chúng tôi giằng co, như một con người nguyên vẹn bị chia c/ắt thành hai, là cuộc chiến giữa bản thân với chính mình.
Cho đến khi mẹ nghe thấy động tĩnh, đẩy cửa bước vào. Thấy mô hình vỡ tan dưới đất, bà giơ tay t/át thẳng vào mặt tôi. Thế là cuộc chiến kết thúc, Trần Gia Ý thắng.
Lúc đó tầm mấy tuổi nhỉ, hình như là năm lớp 8.
Mấy năm trôi qua, tôi đã quên mất cái t/át đó có đ/au lắm không.
Dù sao nhiều cảm xúc của tôi rốt cuộc cũng bị xem là vô lý, so với sự thiên vị rõ rành rành, một cái t/át cũng chẳng khó chịu hơn là bao.
Trong quán mì, tôi ngẩn ngơ, dùng đũa gắp vài sợi mì, vô thức đưa vào miệng.
Tôi lại thấy Trần Gia Ý, anh ấy ngồi đối diện, nhìn tôi cười tươi: "Gia Ngôn, sinh nhật mười bảy tuổi, sao chỉ ăn mỗi tô mì trứng chiên thế?"
Sinh nhật mười bảy tuổi thì sao? Chỉ là mười bảy thôi mà, đời người dài lắm, ngày này về sau chắc chắn tôi sẽ chẳng nhớ nổi.
Tôi mặt lì khuấy khuấy nước mì trong bát.
Đột chiếc bánh kem nhỏ đột nhiên lọt vào tầm mắt.
Tôi ngẩng đầu lên đột ngột.