Xuyên Thành Pháo Hôi Liều Ăn Nhiều

Chương 3

04/12/2024 11:41

3

Tỉnh dậy, tôi nằm trong một cỗ qu/an t/ài.

Căn phòng trước mắt rộng lớn, nội thất lộng lẫy.

Chiếc qu/an t/ài của tôi được đặt ngay bên cạnh giường.

"Tỉnh rồi?"

Giọng nói đột ngột vang lên, khiến tôi sợ hãi nằm phịch lại trong qu/an t/ài.

Tạ Thế Kỳ đang chuẩn bị đi ngủ.

Anh ta mặc một bộ đồ ngủ bằng lụa mỏng, hơi xuyên thấu.

Ánh đèn mờ ảo chiếu lên cơ thể săn chắc, g/ầy nhưng đầy sức mạnh của anh ta.

Tôi không tự chủ được mà nuốt nước bọt.

"Đây là đâu?" tôi hỏi.

"Nhà tôi."

"Tại sao tôi lại ở đây?"

"Để ngủ cùng tôi."

"Nhưng tôi đang nằm trong qu/an t/ài!"

"Cô vốn là một kẻ đã ch*t, nằm trong qu/an t/ài thì có gì sai?"

Anh tìm người ch*t để ngủ cùng à?

Không hổ là anh, Tạ Thế Kỳ.

Tôi biết điều nhích dần ra cửa: "Khuya rồi, ông chủ Tạ nghỉ ngơi sớm đi."

Tôi toan tìm cách chuồn khỏi đây.

Nhưng Tạ Thế Kỳ đột nhiên b/óp ch/ặt c/ổ tôi.

Lúc này tôi mới nhận ra, lần trước khi hôn anh ta tôi đã c/ắn môi anh ta chảy m/áu.

Môi anh ta ửng đỏ một vết, trông đặc biệt quyến rũ.

Nhưng những lời anh ta nói ra thì chẳng quyến rũ chút nào:

"Ai cho cô gan dám hôn tôi?"

Tôi không thở nổi, vùng vẫy trong tuyệt vọng.

Tạ Thế Kỳ định gi*t tôi sao?

Không biết bao lâu sau, anh ta buông tay.

"Tha mạng cho cô, tôi muốn xem cô còn bản lĩnh gì," Tạ Thế Kỳ lạnh lùng nói.

"Tôi b/ị th/ương, nếu cô muốn ra tay đêm nay là cơ hội tốt nhất, tôi sẽ không phản kháng."

"Thật sao..."

"Ừ." Anh ta nhìn tôi như nhìn một người ch*t.

Chắc là qua đêm nay tôi thật sự không sống nổi.

Dù sao cũng phải ch*t, chi bằng trước khi ch*t tận hưởng chút.

Tôi nghiến răng, ngồi hẳn lên người anh ta.

...

Về sau tôi mới biết.

Tôi chỉ là một tiểu tốt phe đối địch trong câu chuyện này.

Tạ Thế Kỳ chỉ cho tôi cơ hội để á/m s/át anh ta.

Chứ không phải... để tôi ăn sạch uống sạch.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Sau một đêm hoan tình cùng sư huynh, ta liền ôm bụng bầu mà chạy.

Chương 13
Ta khao khát sư huynh đã ngàn năm, nhưng trong mắt hắn chỉ chứa được duy nhất tiểu sư muội. Huynh ấy bị tâm ma khống chế, ta chẳng tiếc xả thân để hóa giải. Nhưng đổi lại, chỉ là lời chất vấn trong lúc tình ái mê loạn. Ta nhục nhã tháo chạy, tuyên bố với bên ngoài là bế quan tu luyện. Nào ngờ, bụng ta lại ngày một lớn dần. Sau này, ta dùng thuật giả chết rời đi, chỉ coi như kiếp này không còn duyên tái ngộ. Thế nhưng, tiểu tử kia vừa chào đời nửa tháng, sư huynh đã tìm đến tận cửa. Người vốn dĩ quang minh lỗi lạc, vậy mà lại trói chặt ta trên giường: "Sư đệ, ta mặc kệ dã chủng này là đệ cùng kẻ nào sinh ra, chỉ cần đệ bằng lòng theo ta trở về, nó chính là Thủ Tịch Kế Thừa của Tiên Tông."
1.49 K

Mới cập nhật

Xem thêm
Hoàn

Sau Khi Bị Trục Xuất Trắng Tay, Chồng Cũ Cưới Tình Đầu

Chương 16
“Bà Trần, à không, cô Dụ, theo thỏa thuận, bạn có hai lựa chọn.” Giọng nói lạnh lùng của luật sư vang vọng trong phòng họp trống trải, như một con dao cùn cào xé trên màng nhĩ của tôi. “Một, một trăm triệu tiền bồi thường, cộng thêm ba căn hộ ở khu vực sầm uất nhất trung tâm thành phố không có nợ, tất cả đều đứng tên cá nhân bạn.” Số tiền và giá trị bất động sản đều nhiều hơn một chút so với tôi dự đoán. Có lẽ anh ta đã thức tỉnh lương tâm? Hừ. “Hai, quyền nuôi dưỡng của Trần Mộc Dương. Tất nhiên, nếu bạn chọn quyền nuôi dưỡng, bồi thường kinh tế tương ứng sẽ bị cắt giảm đáng kể.” Anh ta đẩy nhẹ cặp kính vàng trên sống mũi, giọng điệu bình thản, như đang thông báo ưu đãi hôm nay của siêu thị. Trần Cảnh Xuyên, người đàn ông trên phương diện pháp luật sắp trở thành chồng cũ của tôi, ngồi ở vị trí chủ tọa không một chút biểu cảm, ngón tay cuộn đi cuộn lại điếu thuốc, mãi không châm lửa. Mùi nước hoa cổ điển lạnh lẽo như tuyết tùng trên người anh ấy, sáu năm rồi, vẫn quen thuộc như vậy, cũng xa cách như vậy. Bên cạnh anh ta, dựa vào một cách đáng yêu, là Mạnh Khê Dao hôm nay trang điểm đặc biệt rực rỡ và quyến rũ, đôi mắt và lông mày của cô ấy không thể giấu được niềm vui chiến thắng, ngay cả mùi nước hoa trên người cũng nồng nặc hơn mọi ngày, tràn ngập cả căn phòng, mang theo một sự chiếm hữu không thể chối cãi. Và không xa, trên chiếc ghế sofa da bò nhập khẩu, con trai tôi năm tuổi, Trần Mộc Dương, đang khóc nức nở, đôi vai nhỏ bé run rẩy, đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm vào tôi, bên trong đầy sợ hãi và không hiểu. “Mẹ... mẹ đừng đi...” Tiếng gọi đó, yếu ớt như tiếng muỗi, mang theo tiếng khóc như thú nhỏ, như vô số cây kim nhỏ, dày đặc đâm vào tim tôi, đau, nhưng vẫn có thể chịu đựng. Tôi hít một hơi thật sâu, rồi từ từ thở ra, kìm nén những cảm xúc phức tạp đang trào dâng trong lồng ngực. Sáu năm đều chịu đựng qua rồi, không thiếu một khoảnh khắc này. “Tôi chọn tiền.” Ba từ, tôi nói một cách dứt khoát và rõ ràng, không chút do dự.
Hiện đại
Nữ Cường
Sảng Văn
0
Bến Đỗ Chương 9
Sự Phán Xét Chương 7