Tôi gọi điện cho Thẩm Thính Tứ nhưng không liên lạc được.

Chắc là hắn đang trên máy bay nhỉ?

Đến tối muộn, điện thoại Thẩm Thính Tứ vẫn tắt ng/uồn.

Tôi vừa định đi ngủ.

Thì Thẩm Thính Tứ say khướt xuất hiện trước cửa nhà tôi.

"Việc quan trọng em muốn nói với tôi là đi xem mắt người khác? Em sắp kết hôn rồi à?"

"Không phải, ai nói với anh thế..."

"Tôi tự mắt trông thấy."

"Cố Kim Bạch, em lại định bỏ rơi tôi nữa sao?"

"Tôi không có..."

"Đồ dối trá."

Tôi thật sự trăm miệng khó thanh.

Thẩm Thính Tứ đỏ hoe mắt, tựa đầu vào vai tôi, giọng khàn khàn: "Không phải nói không tin vào tình yêu và hôn nhân sao? Tại sao Omega đó lại được?"

Thẩm Thính Tứ ngẩng đầu lên, nắm tay tôi kẹp vào cổ mình: "Em từng nói, nếu thích ai sẽ dùng xích sắt khóa ch/ặt lại, không cho họ cơ hội phản bội. Em còn nói thích tôi, tôi sẵn sàng để em khóa lại."

"Cố Kim Bạch, em thích tôi đi, Omega không chịu nổi trò của em đâu, nhưng tôi thì được. Muốn làm gì với tôi cũng được."

Tôi vừa đ/au lòng lại buồn cười.

Tôi nào có nói những lời ấy bao giờ.

Tôi đâu có bi/ến th/ái đến thế?

Khoan đã...

Lẽ nào trước đây s/ay rư/ợu mình từng làm thế?

Nên bốn năm trước, khi tôi tưởng là mình nằm mơ...

Lại thấy trên cổ Thẩm Thính Tứ có vết hồng.

Ôi trời... thế này thì.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Mới cập nhật

Xem thêm