03.
Hệ thống trong xe rất đầy đủ, nhưng bởi vì hắn mặc đồ quá mỏng, nên tay lạnh đến mức đỏ bừng, chui trong góc lẩy bẩy, một đôi mắt linh động tôi.
Rõ ràng là đã lớn rồi, nhưng này sao dễ thương.
Tôi bật cười, áo choàng dài trên ra lên thiếu niên.
Thiếu niên sửng sốt một ngay sau nó nở một nụ cười nhẹ với tôi.
Gọn gàng khôn ngoan.
“Em…”
“Anh gọi em là Ôn là được.”
Hai chúng tôi lên cùng một lúc, và tôi được câu lời mong chỉ trong nháy mắt.
Sau khi được câu lời, tôi gì nữa.
Trong xe nhất thời yên ắng.
Bên ngoài chốc chốc lên vài còi.
Tôi mệt mỏi, dựa vào cửa kính xe, tình nhẩm trong đầu xem còn lâu nữa thì về đến nhà.
Trong đang mơ màng, tôi đột nghe Ôn “Anh, anh đúng là một tốt bụng.”
Giọng của thiếu niên rất nhẹ.
Khiến cho tôi hoảng hốt, dường như rất lâu về trước, cũng từng như vậy với tôi.
Tôi bừa vài câu lấy lệ, hắn.
Cũng đã bỏ lỡ mất ánh mắt hắn tôi này.
Hưng phấn, ẩn chứa ý vị sâu xa.