Tôi lập tức nghĩ đến ống tiêm mà Thương Tập Tuyết đưa cho mình.
Mình không thể phân hóa ở nơi này. Dù biến thành giới tính nào, tình hình cũng đều tồi tệ như nhau. Trong tầm nhìn mờ ảo, Tiêu Vọng bò ra từ buồng lái.
Trên mặt cậu đầy vẻ cảnh giác, từng đợt tấn công tinh thần trong đầu cho tôi biết Tiêu Vọng lúc này sẽ không giữ được lý trí. Tôi chống đỡ lấy đầu mình để không ngất đi.
Nhưng Tiêu Vọng khi nhìn thấy tôi - một người sống - liền lao tới, đ/è tôi xuống đất. Tôi chưa kịp với lấy ống th/uốc gen màu xanh đó.
Mùi hoa Diên Vĩ thoang thoảng đột nhiên xuất hiện.
Quá trình phân hóa bắt đầu.
Tiêu Vọng siết cổ tôi, lần này không có vòng điện gi/ật trói buộc mình. Bản năng chiến đấu lâu dài khiến Tiêu Vọng thực sự muốn gi*t tôi.
“Tiêu Vọng... Cậu tỉnh lại đi…”
Vừa gọi tên cậu, tôi vừa mò mẫm lấy ống th/uốc gen từ trong túi. Nhìn thấy sắc xanh trên tay tôi, vẻ mặt Tiêu Vọng lập tức tỉnh táo hơn. Cảm giác như kim châm trong đầu đã dịu bớt.
“Tôi không phải... sinh vật ngoại lai... Cậu nhìn tôi đi…”
Nhưng sự tỉnh táo chỉ duy trì được giây lát. Mấy chữ sinh vật ngoại lai dường như kí/ch th/ích th/ần ki/nh Tiêu Vọng, biển tinh thần của cậu một lần nữa trở nên cuồ/ng bạo.
Tôi suy nghĩ giây lát, nếu có thể phân hóa thành Alpha, tất nhiên mình có thể thoát khỏi tình cảnh khốn đốn này. Nhưng tôi vẫn đặt xuống chai th/uốc gen trong tay.
Chỉ Omega có thể xoa dịu biển tinh thần của Alpha. Tôi đã dùng hết cách để đ/á/nh thức lý trí Tiêu Vọng.
Phân hóa thành Omega là giải pháp duy nhất.
Hôm nay, hoặc tôi ch*t tại đây, hoặc Tiêu Vọng phát đi/ên vì sụp đổ tinh thần. Ngay lúc đó, có người gi/ật lấy chai th/uốc trong tay tôi. Mùi m/áu tanh nồng đặc lấn át tất cả mùi hormone thông tin. Tôi chợt cảm thấy đầu óc nhẹ bẫng, lực siết cổ cũng biến mất.
Tầm nhìn phục hồi, tôi thấy Tiêu Vọng dùng d/ao rạ/ch cánh tay mình. Mùi m/áu đến từ vết thương trên cánh tay cậu. Cậu đỡ tôi dậy, tự lùi lại một đoạn, vẻ mặt như đang cố gắng nhẫn nhịn điều gì đó.
Tôi muốn xem vết thương của cậu.
“Đừng lại gần!”
Cậu gần như th/ô b/ạo ngắt lời tôi.
Tôi thấy cậu nắm ch/ặt ống th/uốc xanh trong tay, sắc mặt đ/au khổ.
“Tôi chỉ có thể tỉnh táo trong chốc lát... Biển tinh thần hiện không ổn định, tôi có thể ngửi thấy mùi của cậu.”
Giọng cậu khàn đặc: “Tôi rất muốn cậu trở thành Omega, như vậy anh có thể công khai theo đuổi em.”
“Nhưng tôi biết cậu cần trở thành Alpha hơn.”
“Vì vậy xin đừng vì tôi mà thay đổi quyết định của mình.”
“Cũng xin hãy tin tưởng tôi, có thể tự ổn định biển tinh thần của mình.”
Tôi không nói gì, nhưng cậu đều biết hết. Nói xong, cậu đổ chai th/uốc xanh đó vào miệng tôi.
Trong chốc lát, trong người tôi như bốc ch/áy, cơn đ/au dữ dội cuốn qua toàn thân. Gương mặt tôi vì đ/au đớn mà méo mó, răng đ/á/nh lập cập. Phút sau, cơn đ/au như cơn gió mạnh thổi qua tai, ào ạt biến mất.
Đầu óc tôi hỗn độn, nhưng tôi biết rõ câu hỏi này không hợp thời.
“Cậu thích tôi…?”
“Tôi yêu câu.”
Tiêu Vọng ôm ch/ặt lấy tôi.