Tỉnh dậy lần nữa là do bị đẩy. Suýt nữa tôi đã rơi xuống khe sofa rồi, vậy mà kẻ đằng sau vẫn cứ dí sát vào người tôi.
Tôi mơ màng, vừa đẩy khỏi bầu ng/ực nóng bỏng phía sau ngồi dậy, đôi tay dài kia đã vòng qua ôm ch/ặt tôi vào lòng.
"Ngủ thêm chút nữa đi vợ."
Lương Tân Xuyên ôm lấy eo tôi, xoay người tôi đối diện mà ôm, mắt vẫn khép hờ.
Chờ đã, mấy giờ rồi?
Tôi bật mở mắt, giãy khỏi vòng tay Lương Tân Xuyên với lấy điện thoại trên bàn trà.
"Hứa Trình?"
Lương Tân Xuyên bị động tác của tôi làm tỉnh giấc, nhìn thấy mặt tôi liền sửng sốt.
Hắn chống tay ngồi dậy xoa thái dương: "Sao anh lại ở nhà em?"
Tôi mặc kệ hắn, bấm mở điện thoại.
Không hiểu nhớ ra điều gì, người Lương Tân Xuyên đột nhiên cứng đờ, mắt trợn tròn.
Hắn gi/ật mình ngã ngửa ra sau khiến cả chiếc sofa rít xuống nền kêu cót két.
"Anh thật sự không đ/á/nh cậu ta, chỉ cảnh cáo thôi..."
"Anh tắt báo thức của tôi phải không?"
Tôi c/ắt ngang, mạch m/áu thái dương đ/ập rần rần.
"Hả? Gì cơ?"
Lương Tân Xuyên ngẩn ra, cúi mắt nhớ lại: "À, hình như... lúc ngủ mơ màng..."
"Em có thể tin anh lần này không, anh đã bình tĩnh rồi..."
Tôi đ/á một cước hất hắn khỏi sofa, phóng vào phòng ngủ:
"Chuyện này tính sau, tôi đi làm muộn mất rồi!"