Mặc dù luôn chuyên tâm việc sáng tác nhưng những chuyện ồn hâm m/ộ biết ít nhiều.
Những tham gia một chương trình truyền hình cùng Tô Thiển, vì ánh mắt si mê mà bị Tô Thiển c ô ng mạng lên cả hot search. Khi đó, chưa nhiều, chỉ đành rụt rè c/ứu ra mặt.
Lại một lần khác, cầm giúp Tô Thiển, liền bị cô ấy m/ắng là ghẻ đòi ă nga.
Thời gian quả là một thứ tuyệt thể giúp ta quên đi nhiều chuyện, mà giúp ta nhận ra rõ nhiều người.
Trước đây, thích ta nổi tiếng, giúp phim quảng bá.
Bây giờ... haha, là nói nhảm!
Tôi lắc đầu, gửi nhắn yêu trợ đến biệt xếp đồ đạc Ngạn, tất cả đóng gói gửi đi.
Cái biệt thể sửa sang rồi!
Chỉ vậy mùi r á c r ư i mới thể hoàn b i ế m t.
Những qua, các tác hầu hết đều khen ngợi hút khán giả, ki/ếm ít tiền, việc tiêu cho việc sửa sang nhà cửa này thể nổi.
Còn về Tô Thiển…
Kệ thôi, dù m ắ g thế chẳng m miếng da miếng thịt nào.
Lục Văn đã dành trọn hai tiếng hồ để c/ứu kịch bản, rồi sâu sắc thở dài.
- Chu, cô sự giao chính này cho sao?
- sao? Không à?
Lục Văn liên tục lắc đầu:
- Đâu có, chỉ là... cảm như bị cái bánh từ trời rơi xuống, hơi lắm!
- Nhưng này, sống chiều sâu!
Tôi khá hài lòng đ/á/nh giá ấy.
- Vậy thì, viết một bài tiểu sử nhân vật dài một chữ đáng chứ?
Lục Văn:
- Hả?
- cho ba ngày.
Tôi chỉ hồ:
- Lễ trao Thanh Đồng kết thúc chúng ta nên đi thôi.
Sau khi Lục Văn, phía chính thức thông báo Lục Văn đảm nhận nam chính Người Qua Đường.
Studio Lục Văn ngay sẻ lại:
- Rất mong chờ sự hợp tác!
Tôi ngồi xe, trợ lập tức b ự c b ộ i than phiền:
- Lục Văn làm nam chính, lên mạng đ á xoáy!
- bị làm vậy? Chúng ta đã hợp làm còn dùng tác để lăng xê ta được?
- Ai mà biết, chỉ biết vì để ta lên phim nhìn cho đỡ tệ mà đội hậu sắp p á c á rồi.
Tôi tâm:
- kệ thôi.
Vàng cuối cùng sáng lên.
Tương tự, r á c r ư i cuối cùng b c m ù i.
Sớm muộn gì thế cả.
Bố dượng nhiên:
- Viên Viên, con sao?
- Chú con đã bị cô con gái cưng ông ta b ắ ạ chú nói xem con không?
- Chú hiểu rồi!
Cúp máy, bắt ánh mắt trợ lý.
- Sao vậy?
Trợ cẩn thận hỏi:
- Sếp ơi, để trai ra tay? Chẳng nhanh hơn sao?
Anh kế tôi, Tần Đông Niên ư?
- Không được, ấy mà ra chỉ m vài phút thôi, nhanh rồi
- Cô biết đấy, a o cùn c ắ t mới đ a u hơn.
Trợ tỉnh.