5.
Bạn trai bố mẹ ốm nặng, cũng gọi điện mỗi ở quê chăm sóc trai, bảo nào thời thì thăm tôi, tâm trạng của dần dần hơn vì bị hai chúng trêu chọc.
Dạo này trai luôn về tuổi thơ của ấy, nói bạn trai cảm đó đúng, giống cây Hoan bị ch/ặt, biết rằng mình còn sống lâu nữa cố gắng nở để để lại nhiều kí ức đẹp đẽ hơn trên giới này.
Cho hai năm đó là nắng ấm, mạnh, cửa sổ quay lưng về phía và nói: “Hôm nay thời tiết rất chúng ta ngoài đi dạo nhé”, và vẫn ngồi trên cây Hoan, lại những kỉ niệm đẹp đẽ của tuổi thơ.
“Hai người cứ loanh quanh trong sân quậy mức gà bay chó chạy”
“Làm có, từ nhỏ lớn đều rất thùy mị.”
Anh mỉm cười nheo mắt lại dưới ánh nắng.
Năm đó 24 tuổi, trai tuổi, Cố 28 tuổi.
Đột nhiên, tường ngăn cách giữa nhà chúng và nhà Cố rồi nói: Thiên, đêm qua mơ tìm anh, giống cách tìm còn học đại học. Nụ cười rạng của đầy trái tim anh, còn đẹp hơn cả hoa Hoan nở trong nhà chúng Nếu được ấy, cứ nói rằng nếu hối h/ận, mong kiếp sau lại ở cõi trần này”
Tôi mỉm cười, nhưng mũi chua chát.
“Anh à, Cố phúc cả đời tìm được chàng đẹp trai, tính tình anh, hai người sớm lại nhau thôi, đợi đón nhé?”
Anh cả lắc nói: “Anh nói thì cơ cũng kiệt rồi, bạn trai của đối rất rất em. Sau còn nữa, định là người ôm chăm sóc thật hứa bảo vệ em, bình yên và hạnh phúc.”
Nói lời bật khóc.
Anh trai mãi xem là đứa trẻ, lặng lẽ tiễn đi, trai ngủ trong mảnh sân yên tĩnh này