Sáng sớm tinh tiếng gõ cửa thình vang ngoài sân.
"Mẹ ơi, ai thế ạ?" nghe tiếng đặt chiếc que củi xuống rồi mở cổng.
Hóa bà Lý.
Vừa sân, bà hạ giọng thầm: bé nhà Tôn... sáng nay mất
Mẹ tròn mắt: "Mấy hôm trước còn nghe bảo sắp lại mà?"
"Cuối vẫn kết cục tắt thở thôi."
"Chị ơi, đây đứa mấy trong rồi?"
Mẹ bấm đ/ốt đếm, nhợt:
"Thôi chúng đứng đây phải qua nhà Tôn giúp
Mẹ vội vã cổng.
Bỗng giọng trầm đục vang tôi: cho con đi cùng."
Anh thập cánh cửa, ánh mắt đờ đẫn nhìn chằm chằm mẹ.
Bà Lý thấy anh liền nhưng tiếng "Trụ Tử, vậy con mang đồ theo đi."
"Nhớ miếng ngọc hộ thân đấy."
"Dạ!" Anh hềnh hệch cười rồi lết nhà.
Bà Lý nhìn theo bóng anh, ngao ngán: "Thằng Trụ nhà chị thật chịu khó lắm, chỉ có mặt..."
Bà chép miệng đầu. Mặt bỗng tối sầm lại.
Từ anh mang khuôn dị dạng trẻ con trong làng nhìn thấy đều khóc thét. Dần dà, anh chẳng buồn khỏi nhà, suốt ngày cúi làm lụng. Đến tuổi dựng vợ gả chồng mà chẳng ai nhòm Các trong vùng đồn nhau: "Thà ế đời còn hơn sống chung m/a chê q/uỷ hờn ấy ngày."
Hôm nay anh chịu khỏi nhà, đương nhiên không cản. Đang chuyện, anh lôi từ trong hai túi vải.
"Tiểu Kiều đâu, phụ anh mang đồ đi nào!"
Tôi đỡ lấy chiếc theo thẳng nhà Tôn. Vừa ngưỡng cửa nghe tiếng khóc than n/ão nuột:
"Yến nhà vốn không hiểu vướng phải nghiệp chướng gì mà..."
Mẹ Yến nức ngã tôi: "Chị ơi, nhất phải đưa con bé đi cho tử tế..."
Bà Lý bên cạnh cũng chấm khăn: làng ta sao số phận đen thế không biết."
Từ ngoái, các trong làng liên tục mắc chứng bệ/nh quái á/c. Người đang mạnh bỗng sốt cao li bì, uống th/uốc thang cũng không khỏi. Cuối kiệt sức dần rồi tắt thở.
"Bọn re, không mắc bệ/nh q/uỷ quái đó đâu, lo!"
Tôi quay lại. Dung Dung - thân từ bé - đang đứng nhếch mép cười. Tính luôn bộc trực như con trai, thấy đờ đẫn lại tưởng sợ hãi căn bệ/nh kia.