Không biết có phải là ảo giác của tôi không.
Sau đó, số lần tôi gặp Lục Nghiễn đột nhiên tăng lên.
"Anh Lục ạ."
Mỗi lần tôi đều chủ động chào hỏi anh trước.
Lục Nghiễn vốn lạnh lùng.
Đa phần chỉ gật đầu đáp lễ,
Thi thoảng mới buồn trò chuyện vài câu với tôi.
Bạn cùng phòng trêu tôi: "Cậu nịnh nọt đội trưởng Lục thế, chẳng lẽ muốn gia nhập đội của anh ấy hả?"
Sau khi huấn luyện tân binh kết thúc, mọi người phải tự chọn đội hình muốn vào.
So với các đội trưởng Alpha khác, đội hình do Lục Nghiễn dẫn dắt luôn được lính mới lựa chọn nhiều nhất.
Với thành tích top 3, tôi được ưu tiên chọn đội.
Đương nhiên tôi chọn ngay đội của Lục Nghiễn.
Tôi tự tin cho rằng chắc chắn anh sẽ duyệt đơn của mình.
Nhưng không ngờ Lục Nghiễn lại từ chối.
"Anh Lục, sao anh không cho em vào đội? Anh cho rằng em không đủ năng lực?"
Với thành tích của tôi, hoàn toàn đủ tư cách gia nhập đội anh.
"Anh đã nộp đơn xin cho em vào đội phù hợp hơn rồi."
Lục Nghiễn không trả lời thẳng câu hỏi của tôi.
Dù không hiểu nguyên do, tôi cũng không có tư cách chất vấn thêm.
Cuối cùng tôi vẫn vào đội hình mà Lục Nghiễn chọn giúp.
Việc tôi xu nịnh Lục Nghiễn trong mắt người khác chỉ là hành vi nịnh bợ.
Nhiều kẻ sau lưng bĩu mỏ châm chọc.
Có lẽ anh cũng không muốn tôi tiếp tục quấn lấy như này.
Đối với tôi, anh đã nhân nghĩa tận cùng rồi.
Thế nên tôi chủ động giữ khoảng cách với anh.
Sau khi kết thúc huấn luyện tân binh,
Thiết bị liên lạc của chúng tôi được dỡ bỏ lệnh cấm.
Không lâu sau, Ứng Từ gọi điện cho tôi:
"Em thực sự định ở lại quân đội suốt đời à?"
Tôi im lặng, hắn ta lại giả bộ quan tâm: "Tiểu Quân à, đừng vì gi/ận anh mà làm chuyện khiến sau này hối h/ận."
Tôi cười khẩy, cúp máy.
Sau đó kéo số điện thoại của hắn ta vào danh sách đen.