48.
Ta trên thuyền nhỏ hái sen, trên đường trở về, nhóm cách xa kia cứ mà nhìn ta.
Sau đó có rất nhiều thăm huynh đệ tộc về thân phận ta.
Trong đó có vài được nương đặc chú ý, đã chuẩn sẵn sàng để đón bà mai rồi, trái tới đã nghe ngóng han, mới được thì những đó đều vội vàng tới đính thân.
Nương cảm thấy thật kỳ quái: “Một hai thì thôi đi, sao mà mọi đều vội vàng đính thân vậy?”
Không cần Dung Vọng đây mà.
Trong lòng đan nhiều loại cảm xúc phức tạp, thế nhưng lại thở phào hơi nhẹ nhõm, cùng, cần thúc giục nhanh chóng gả rồi.
Trước đây và Dung cứ theo tự nhiên mà chảy sông, trước tới nay chưa từng nghĩ tới khả năng khác, sau này hiện, điều mà ai cũng mong muốn.
Ta càng nghĩ càng hiểu.
Nếu cùng chỉ có thể phu nội trạch, thì tại sao lại gian khổ học khi còn nhỏ, ngâm sách, sông núi hùng vĩ, biển rồi lại nh/ốt trạch viện tranh đấu đời, thật lãng phí tài nghệ.
Đông hoa mận, hoa sen.
Ta và Tống Song đến bên bờ ngoại để tránh nóng, ven rợp bóng sen xanh, tấp nập khách du lịch và việc ngắm những sen rộ.
Tống Song chèo thuyền để hái sen, di chuyển, thời tiết quá nóng, ngồi đình ven mà phẩy chiếc quạt trên tay, nhìn nàng càng chèo càng xa.
Sau đó ngờ tới lại xuất hiện.
Khúc Anh đã búi lên kiểu búi phu nhân, nàng bước vào đình, nói tạm ta.
Ta mới nàng sớm đã quản Đông Cung quan nhỏ rồi gả đi, quan nhỏ đó được phái xuất kinh, nàng cũng theo đó mà rời đi.
Ta tin những lời nàng nói: “Ta với ngươi có giao tình ngươi thì đi, việc gì tới tạm ta?”