"Cuối cùng Lâm thiếu gia rồi, gia không có cậu, buồn đến nỗi không cơm mà chạy ra tìm đấy.".
Vừa xe, lời tài xế phía trước.
Tôi bất đứng hình, không biết phản ứng thế nào.
Vừa rồi Diệu đột nhiên xuất hiện, trong lòng thắc mắc, sao anh đến, là trùng hợp chăng?
Giờ này đáng lẽ anh phải đang trưa Tần Thu chứ?
Vậy mà anh vì tìm mà bỏ cả bữa ăn.
Tôi không nhịn được sang nhìn Diệu.
Anh vẫn khuôn lạnh như băng giá ấy.
Nhưng lúc này, mình nhìn được vẻ ngoài lạnh như băng của anh Trái tim này, kỳ thực vẫn khá ấm đấy chứ. Chưa đến toàn thân thoải mái hơn nhiều.
Đang nói Diệu rằng không cần đến nữa, tài xế hỏi: "Thiếu đường Yến hiện đang tắc, chúng ta đi vòng đường hay là...?"
"Không đến số 1 nữa, đến gần nhất là số 1 là dưới trướng tập Phó. lẽ nghe, biết rằng Diệu sẽ không đồng ý cho không nên im không nói lời nào.
Trên xe, Diệu chẳng nói gì, nhưng bàn lớn của anh vòng tôi, kéo dựa lòng. vốn chối, nhưng vòng ư thoải mái, khiến lưu luyến không muốn rời. Dù sao chúng chưa chính thức chia tay, tạm thời tận hưởng vòng này, hẳn không đáng.
Xe dừng trước cổng Diệu bước xuống, nhanh chóng mở cửa bên tôi. đầu bước ra, ai ngờ bị anh bổng lên. "Này, anh gì thế! Mau thả đi!"
"Không em anh không tâm." Giọng Diệu lạnh mà quyết, rõ không có ý buông ra.
Thấy trong đổ dồn phía này, x/ấu hổ muốn chui đất ngay. thể chống cự, đành vùi ng/ực anh, không là tâm không phiền. vậy, Diệu dường như rất lòng, buông lời: "Ngoan."