Anh Trai Nuôi Khó Đỡ

Chương 12.

07/02/2025 13:55

Hai ngày nay, tôi luôn cảm thấy không đúng.

Thẩm Vọng nói mình đi công tác, nhưng mà tôi gọi điện thoại lại không ai nghe.

Thẩm Duật và Thẩm Tích thường xuyên ra ngoài, cơm tối cũng không làm, chỉ gọi đồ ăn giao tận nhà cho tôi.

Trong lòng tôi h/oảng h/ốt.

Cho đến khi chân Giang Tước bị th/ương, Lâm Nguyệt bảo tôi cõng cô ấy đến b/ệnh viện.

Trong thang máy, tôi nhìn thấy anh hai và anh ba.

"Tiểu Thời, sao em lại ở đây?"

Tôi nhìn thấy biểu cảm của họ có vẻ rất không tự nhiên, anh cả lại không có ở bên cạnh, trong lòng tôi dần nảy sinh một nghi ngờ.

“Anh cả đâu ạ?”

Thẩm Duật và Thẩm Tích nhìn nhau không nói gì.

“Anh ấy ở đâu?”

Tôi vội vã đi lên và nắm lấy cổ áo của họ.

"Nói cho em ấy biết đi, sớm muộn gì cũng không giấu được."

Vì thế sau khi đưa Giang Tước đến nơi, anh ba anh hai đưa tôi tới phòng b/ệnh.

Vừa mở cửa, tôi thấy Thẩm Vọng đang nằm trên giường.

Da t ái nhợt, tóc rối bù.

Cả người toát lên vẻ y ếu ớt b/ệnh t/ật.

Tôi chưa từng thấy Thẩm Vọng như vậy.

Ở trước mặt tôi, anh lúc nào cũng mặc âu phục chỉnh tề, lạnh lùng và bình tĩnh.

Tôi cũng chưa bao giờ h/oảng h/ốt như vậy.

Những bước đi đó dường như đã tiêu hao hết sức lực của tôi.

“Anh….”

Tôi qu/ỳ xuống và nắm lấy tay anh.

"Hôm trước anh cả xảy ra t/ai n/ạn x e cộ, hiện tại đã qua khỏi cơn ng/uy h/iểm đến tính mạng, nhưng không biết lúc nào mới có thể tỉnh lại. Tiểu Thời, em không cần quá lo lắng."

Sao tôi có thể không lo lắng?

Rõ ràng mấy ngày hôm trước còn rất tốt, anh còn làm cơm chiên trứng tôi thích ăn.

Không biết tại sao.

T/im tôi đ au nh/ói.

Giống như bị người ta s/iết c/hặt, nhét vào một bình thủy tinh đầy dung dịch chua cay.

Trong ngôi nhà này.

Anh cả Thẩm Vọng là người chăm sóc tôi nhiều nhất.

Tuy rằng anh luôn đ/ánh tôi, nhưng đối với tôi cũng là tốt nhất.

Chỉ có anh luôn ngủ cùng tôi mỗi khi tôi s ợ sấm sét, từng chút từng chút vỗ về lưng tôi nói, "Tiểu Thời, đừng s ợ."

Tôi khóc mê man, ghé vào bên giường ngủ thiếp đi.

Trong mộng tất cả đều là gương mặt của Thẩm Vọng.

Lúc tỉnh dậy, tôi giúp Thẩm Vọng lau mặt.

Tôi lau mãi đến khi tay mỏi, bỗng nhiên phát hiện nắm tay anh s/iết rất ch/ặt.

Dường như có điều gì đó đang ẩ/n gi ấu.

Tôi dùng sức tách ra nhìn.

Phát hiện là một sợi dây chuyền khắc chữ.

Lúc này tôi mới nhớ ra, hình như hôm anh gặp t/ai n/ạn là sinh nhật của tôi.

Lúc ấy tôi nhận được tin anh không thể về vì công tác, trong lòng tôi còn m/ắng anh một trận.

Ai ngờ, anh đã trên đường trở về để tặng tôi một bất ngờ.

Tôi cầm chiếc dây chuyền lên.

Trên đó có một mặt dây bạc hình nhẫn, tôi đưa nó lên trước ánh sáng và nhìn kỹ.

Trong vòng sáng có một dòng chữ rất nhỏ:

"Anh thích em, Tiểu Thời, nhưng anh càng yêu em hơn."

Đồng tử của tôi trong nháy mắt co rút lại.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Phạm Quy Đắm Say

Chương 26
Tôi và nam thần cùng phòng, Lục Lăng, lén lút yêu nhau. Sau đó, hắn ta vừa gặp em gái tôi đã trúng tiếng sét ái tình. Lục Lăng dứt khoát xóa hết liên lạc, lạnh lùng cảnh cáo tôi: "Tôi không phải gay, cũng chưa từng thích cậu. Chỉ coi cậu là trò tiêu khiển thôi, đừng ảo tưởng." Sợ tôi quấy rối, hắn còn cố tình ghép đôi tôi với Tần Tống, thằng bạn thẳng như đòn gánh của hắn. Vừa cười khẩy vừa buông lời mỉa mai: "Thử 'uốn cong' nó đi, biết đâu được?" Nhưng hình như... Tôi chẳng cần cố gắng nhiều lắm. Tay bạn "cực thẳng" đó tự nhiên... cong quẹo. Hôm đó, Lục Lăng bắt gặp chúng tôi hôn nhau, phát điên vung nắm đấm thẳng vào mặt Tống Đàm. "Mày bảo mày không thích đàn ông, tao mới yên tâm giới thiệu mày cho cậu ấy." "Mày dám hôn người của tao?! Mày nghĩ mày là ai?"
159.08 K
7 TIỆM ÂM XƯNG Chương 19.
8 Đừng bỏ anh Chương 13
9 Ân Trường Thọ Chương 23
10 Ỷ Chiều Sinh Kiêu Chương 25

Mới cập nhật

Xem thêm