[Đam mỹ/Edit] Tình yêu của kẻ điên

Chương 6 7

06/01/2025 17:41

6

Từ trung học đến đại học, ông Lục được bốn phải đợi năm mới chờ được trở về.

Mỗi đến để hỏi về trở về.

Thời lâu dần, cả kẻ ngốc cũng thể nhận ý tôi.

Cả thành phố Kinh biết đang chờ ấy.

Việc yêu đương đồng giới giờ đây phải chuyện hiếm.

Nhưng muốn Mặc dáng đến kẻ đi/ên tôi.

Tôi hiểu.

Nhưng cũng phải quay về.

Tôi phải là người kiên nhẫn.

Người đứng tham năng lực.

Vì vậy, chuyện gặp rắc là điều lường trước.

Tôi lúc khó khăn tay, chỉ đơn giản người quan sát thầm lặng.

Nhìn sụp đổ, ấy… phải quay về.

Nếu người cần phải chế bản chất mình, lẽ sinh kẻ x/ấu xa.

Nếu Mặc mang Phương, lẽ nuốt trọn tài sản từ lâu.

Nhà cần tiền lớn trong thời ngắn.

Trong giới là những người tinh tường.

Nhà nào khác, phải đến x/in tôi.

"Ông Lục, ý ông thế nào?"

Tôi gọng kính vàng trên mũi, cười nói: "Ông phải hiểu ý rồi sao?"

Ông gì thêm.

Một bên là căn nguyên gia tộc, bên là con trai ruột.

Sau ba đắn đo, tung ngoài.

Phương Mặc sẽ về nước!

Ngón tay qua bức trên máy tính bảng.

"Cuối cũng thể gặp cậu."

7

Ngày Mặc về nước, đích thân đến sân bay đón ấy.

Cậu cao hơn, g/ầy hơn, ngẩng cao con thiên nga kiêu hãnh.

Ánh mắt thoáng qua tôi, trong đó vẫn sự chán gh/ét.

Vẫn hồi nhỏ, kiêu kỳ thế.

Tôi nhét bó hoa hồng vào tay ấy.

"Không muốn gặp sao?"

Cậu chỉ hừ tiếng.

"Ông Lục đo/ạn thật!"

Rồi nhấc chân xe, thèm để ý đến tôi, cho cái tử tế nào.

Tối hộp đêm sầm uất nhất thành phố A, gọi người đến chúc mừng về nước.

Tôi đi lấy chiếc đồng hồ mình đích thân đặt để tặng quà.

Khi trở về, thấy ai đó trong phòng hỏi: "Tư Mặc, cho Lục Thu uống th/uốc mê gì vậy? Ra nước năm rồi ta vẫn để tâm đến thế?"

"Có ai biết! Lục Thu giờ là ông trùm, kẻ muốn leo giường ta đếm phải trông chừng kỹ đấy."

Phương Mặc ngồi trên ghế sofa chơi xắc, lập tức mạnh xắc xuống bàn, nở nụ cười kh/inh bỉ.

"Lục Thu? ta chỉ là con chó biết lời, kẻ đi/ên!"

"Mấy người nghĩ muốn về Nếu phải ta động tay động chân với ép về, sống vui vẻ ở nước rồi!"

Có người cảm thấy đúng, muốn cho vài câu.

Vừa mở miệng bị Mặc khó ngắt lời.

"Thôi đi, đừng nhắc đến ta nữa. Nhắc đến là thấy phiền."

Tôi đứng tay siết ch/ặt hộp quà.

Tim bị đ/âm, để lỗ thủng nhỏ thấy.

Danh sách chương

Có thể bạn quan tâm

Bình luận

Đọc tiếp

Bảng xếp hạng

Giả vờ là trai thẳng

Chương 17
Tôi và Lâm Nghênh là anh em thân thiết suốt 20 năm trời. Tôi đã chứng kiến cậu ấy từ một thằng nhóc tè dầm, chỉ biết níu lấy chân tôi mà khóc nhè, lớn lên thành một tên hoa tâm trăng gió. Tên khốn đó chẳng phân biệt nam nữ, tình nhân đổi như thay áo mỗi tháng. Chỉ cần cặp mắt đào hoa kia khẽ cong lên một chút, đám người tình vừa bị đá cũng lập tức nguôi giận, như thú cưng bị chủ vứt bỏ, cụp đuôi bỏ đi. Lâm Nghênh không có trái tim, điển hình của kiểu người né tránh tình cảm, hễ tình cảm quá mức là cậu ấy lại thấy phản cảm. Vì vậy, tôi sẽ không để cậu ấy biết...Tôi thích cậu ấy. Dù sao tôi vẫn luôn giỏi che giấu, cũng chẳng muốn đánh mất thân phận bạn thân suốt 20 năm nay. Cho đến một ngày, tên khốn ấy mắt say lờ đờ, cứng đầu chen vào lồng ngực tôi, ngẩng khuôn mặt xinh đẹp đầy tủi thân lên, chất vấn tôi: “Tại sao cậu lại là trai thẳng chứ?”
146.6 K
2 Ca Nhược Chương 9
3 Da Qúy Phi Chương 22
6 Tiệm Mộc Nhĩ Chương 20
7 Thần Hộ Mệnh Chương 35
8 Cố Chấp Chương 25
11 Cáo Và Sói Chương 23
12 Tàng Bệnh Chương 17

Mới cập nhật

Xem thêm