Tôi yểm trợ từ xa cho Giang Hoài.
Nhiều người, kể cả giáo viên hướng dẫn đều không biết: Thực ra từ trước đến nay, tôi luôn là người hỗ trợ cho cậu ấy.
Võ thuật của Giang Hoài cực kỳ điêu luyện.
Trong game, chúng tôi từng lập team chiến đấu.
Nhưng đó là trước khi cậu ấy trở về nhà họ Giang.
Sau khi cậu ấy về nhà, chúng tôi chẳng chơi chung nữa.
Vị trí của khu rừng này rất đắc địa, hoàn hảo cho xạ thủ mai phục.
Tôi chỉ cần b/ắn một phát rồi đổi vị trí, xạ thủ bên kia sẽ không thể x/á/c định được mục tiêu.
Thế nên từng đội xông vào đều bị tiêu diệt sạch sẽ.
Đối phương không dám hành động tùy tiện nữa.
Chỉ có thể trì hoãn, ngần ngại không dám ra tay.
"Bên kia rút lui rồi."
Từ trên cao quan sát, tôi thấy rõ mồn một, nhưng có điều kỳ lạ là dường như đối phương đang liên lạc qua thứ gì đó.
Giang Hoài dường như cũng nhận ra điều bất ổn.
Đúng lúc này, đội Học viện Số một cũng đã áp sát khu rừng.
Họ nắm rõ từng động thái của Giang Hoài, gần như có thể gọi là đọc được ý đồ từ trước.
Việc yểm trợ của tôi trở nên khá vất vả.
Đoàng!
Một tiếng sú/ng vang lên, xạ thủ bên đối phương đã tìm được vị trí của tôi.
Viên đạn xuyên thủng lòng bàn tay tôi.
Họ đã thay đạn thi đấu bằng đạn thật.
Tôi ra lệnh cho Giang Hoài lập tức rút lui.
Tình huống này quả thực quá bất thường, như thể mọi hành động của chúng tôi đều bị đối phương đoán trước.
Ngay cả việc chúng tôi trốn vào khu rừng này cũng nằm trong kế hoạch của họ.
Tín hiệu trong khu rừng rất kém, camera của livestream không thể ghi lại toàn bộ hành động.
Không có cách nào x/á/c định đối phương gian lận.
Giang Hoài và tôi trốn vào một hang động giữa lưng núi.
Với khứu giác nhạy bén, tôi nhanh chóng nhận ra Giang Hoài đã bị thương.
M/áu thấm qua lòng bàn tay khi cậu ấy đ/è lên miệng vết thương.
Thật sự không ổn, loại vết thương này với Alpha cấp S lẽ ra phải lành rất nhanh mới đúng.
Vết đạn xuyên thủng trên tay tôi đã ngừng chảy m/áu từ lâu.
Trong không gian chật hẹp, hơi thở gấp gáp của chúng tôi đan xen vào nhau.
Thân nhiệt của cậu ấy không ngừng tăng cao.
"Rốt cuộc cậu làm sao vậy?" Tôi nắm lấy bàn tay đang r/un r/ẩy của cậu ấy: "Pheromone của cậu rất bất thường."
Đây là vấn đề tôi phát hiện từ lần đầu cậu ấy rơi vào kỳ mẫn cảm.
Chỉ là lúc ấy, sự chú ý của tôi bị chuyển sang chuyện giữa Giang Hoài và Thời Á nên không hỏi.
Lần này, cuối cùng tôi cũng có cơ hội chất vấn.
Giang Hoài x/ấu hổ quay mặt đi: "Là rối lo/ạn pheromone."
Tôi suýt nghẹn lời: "Rối lo/ạn pheromone mà còn dám tham gia thi đấu, cậu không muốn sống nữa à!"
Rối lo/ạn pheromone sẽ dẫn đến kỳ mẫn cảm liên tục, triệu chứng này cực kỳ nguy hiểm.
Tôi tiếp tục tra hỏi, nhưng cậu ấy nhất quyết không chịu nói.
"Bây giờ chúng ta đều không thoát được, cậu kể tôi nghe chuyện giữa cậu và Thời Á đi, rốt cuộc giữa hai người là như thế nào vậy?" Tôi lập tức đổi chủ đề.
Suốt thời gian qua, tôi cũng suy nghĩ rất nhiều, vốn định đợi thắng trận này rồi mới nói.
Nhưng giờ có cơ hội, tôi muốn làm rõ ngọn ngành.
Từ trên cao nhìn xuống, tôi thấy rõ đội Học viện Số một đang nhắm thẳng vào điểm chí mạng của Giang Hoài mà liên tục công kích.
Nếu không né kịp, viên đạn đó đã xuyên qua tim tôi rồi.
Những kẻ đó rõ ràng muốn lấy mạng chúng tôi.
Tôi không phải đứa ngốc, tôi hiểu chuyện này không đơn giản.
Thời Á là Omega có độ tương thích pheromone cao nhất với tôi trong lần ghép đôi hệ thống đầu tiên ở Học viện.
Đương nhiên, tôi và cậu ta liền nhanh chóng trở thành một cặp.
Nếu Giang Hoài thật sự thích Thời Á, cậu ấy có hàng trăm cách khiến tôi phải từ bỏ, chứ không phải công khai chế nhạo tôi, rồi ngang nhiên đính hôn với Thời Á trước mặt mọi người.
"Hai người rốt cuộc đang giấu tôi điều gì? Ở đây không phải Học viện, mọi thiết bị điện tử đều bị ban tổ chức thu giữ hết, giờ cậu có thể nói được rồi chứ?"
Dáng vẻ của Giang Hoài ngập tràn sự cô đ/ộc: “Lạc Nam Tinh, tôi không muốn cậu bị liên lụy.”
Tôi ngắt lời: "Từ giây phút cậu chọn đến Học viện Rhine, tôi đã bị liên lụy rồi. Với lại, cậu đang sợ cái gì? Dù tôi không giúp được, nhưng vẫn còn Học viện chống lưng cho chúng ta mà."
Cậu ấy mấp máy môi rồi lại im lặng.
Tôi cũng không sốt ruột, chỉ nhắm mắt nghỉ ngơi.
Nếu muốn nói, tự khắc cậu ấy sẽ nói.
Đêm nay, chúng tôi còn phải đột kích.