23.
Mấy năm gần nếp nhăn nơi khoé Ngọc Nhiên càng nhiều.
Anh thường chỉ khóc trước mặt tôi.
Không nước mắt, chỉ hai vành đỏ hoe.
Sau nhiêu biến cố, vẫn chú cún con xưa.
Anh nói xin vì thể cho đám hoành tráng.
Tôi hôn khoé ủi rằng điều đó sao hết.
Anh cũng hay hỏi đ/au không.
Tôi lắc đầu: “Cuộc sống bây giờ tốt lắm rồi.”
Anh luôn thích ôm ngủ.
Một nọ, tỉnh dậy giấc ngủ ngắn nói chuyện với đó.
Tôi thể nghe cuộc trò chuyện.
Giang Ngọc Nhiên nhìn thì quay nhìn tiếp tục nói chuyện.
Khi đến gần, hỏi nói gì.
Anh cười đùa nói: “Em làm người phụ nữ lão không?”
Giang Ngọc Nhiên tham vọng, điều đó.
Anh giờ thua kém người khác.
Tôi nói cố sống sót.
Anh bảo lo lắng, nó đề lớn.
Lưu Bưu càng n/ổi n/óng đi sự tín nhiệm.
Anh chỉ cần đối với Bưu thôi.
Vài sau, trận xảy ra bàn.
Tôi “ch*t” trong vụ đó.
Khi thức dậy, nằm trong xe chở th/uốc lá trên đường phố đông đúc.
Tôi Ngọc Nhiên n/ói d/ối tôi.
Hạ bệ Bưu hề giản.
Vì tai thể nghe khẩu miệng.
Tôi ra lệnh cho người đưa tới biên giớ Miến Điện Trung Quốc.
Tôi còn nói: “Tôi cho cô cuộc sống yên ổn, cô sống trong ánh sáng.”
Anh ngốc nghếch.
Kể trở thành lão đại, chúng cũng thể sống trong ánh sáng được.
Anh để cho lá thư.
Anh tạo ra cho danh mới.
Ngoài ra còn m/ua cho rất nhiều trang sức, bất động sản…
Những thứ này đủ cho sống hạnh đời.
Anh hoạch cho rất chu đáo nhưng quên nói yêu tôi.
Anh dặn dò giữ sức khỏe làm theo sự sắp xếp ấy.
Anh nói sẽ quay tìm hãy ấy, đến hai đầu, đến kiếp cũng được tôi.
Anh chỉ sống sống thật tốt.
Lần này hãy sống vì chính mình.
“Nếu em cảm cô đơn, hãy nuôi vài trẻ.”
Đây những lời đ/ộc nhất nói với tôi.
Anh d/ối tôi.
Anh hề ý định sống sót trở về.
Tôi đi tìm ấy.
Tôi chỉ điều cần làm ngay bây giờ chính đi tìm ấy.