Sáng hôm sau, cứ tưởng Tạ Hành Cẩn đã đi làm, tôi mơ màng sờ sang phía bên cạnh, liền chạm phải một phần cơ bắp rắn chắc.
Bên tai vang lên ti/ếng r/ên khe khẽ.
Một thân hình nóng rực áp sát vào tôi từ phía sau.
Tạ Hành Cẩn vẫn còn ở đây!
Hắn vòng tay ôm lấy tôi như ôm gấu bông, còn vùi mặt vào người tôi.
Hắn thật sự coi tôi là vợ hắn rồi à?
Trong lòng gi/ận dữ đi/ên tiết, nhưng vẻ mặt tôi vẫn phải bình thản.
Tôi nghiến răng chờ hắn tỉnh dậy và thả mình ra.
Nhưng hắn tỉnh mà như chưa tỉnh.
Không thể nhịn nổi nữa, tôi đ/á một phát khiến hắn lăn xuống giường.
Tạ Hành Cẩn bò dậy, mặt mũi ngái ngủ cộng thêm vẻ ngơ ngác.
“Vợ ơi, vừa em đ/á anh à?”
“Hả? Đâu có! Anh ngủ mê à?” Tôi giả vờ ngây ngô, ánh mắt vô h/ồn đảo quanh căn phòng.
Tạ Hành Cẩn không nghi ngờ, chỉ mặc quần áo vào, đi vệ sinh cá nhân rồi ra khỏi phòng.
Tôi thở phào nhẹ nhõm, lục tìm điện thoại của nguyên chủ.
Xuyên không đến đây, tôi hoang mang không biết xoay xở thế nào.
Việc trở về thế giới cũ cũng vô vọng.
Nhất là sau khi bị Tạ Hành Cẩn dọa cho một phen, giờ tôi phải tranh thủ cơ hội này!
Tôi phải báo cảnh sát!
Bất kể hắn là nam chính Long Ngạo Thiên trong truyện đi chăng nữa, gi*t người vẫn phải đền tội.
Tư tưởng giáo dục bao năm dạy tôi như vậy.
Tôi biết mình hơi lý tưởng hóa, nhưng con đường duy nhất trước mắt chính là báo cảnh sát.
Bởi sớm muộn gì vụ án cũng bại lộ, lúc đó Tạ Hành Cẩn chắc chắn sẽ gi*t tôi diệt khẩu.
Như một quả bom hẹn giờ, chẳng biết lúc nào sẽ n/ổ.
Tôi phải diệt trừ mối nguy hiểm này.