11.
Cận kề Đại Bỉ Tông Môn, trên dưới Trạc Thanh Tông đều ngày càng thêm long trọng.
Khoảng thời gian này, ta căn cứ theo gợi ý của hệ thống du ngoạn khắp các bí cảnh, tu vi đã có không ít tiến triển, ki/ếm thuật của Ứng Phù Tuyết cũng càng thêm xuất thần nhập hóa.
Người giành chiến thắng cuối cùng của Đại Bỉ Tông Môn có thể bước vào Ki/ếm Trủng để rút ra Bản Mệnh Ki/ếm. Không ngoài dự đoán, Ứng Phù Tuyết giành được vị trí dẫn đầu.
Ngay cả Dung Hằng cũng không địch lại hắn, bảo ki/ếm bị Ứng Phù Tuyết đ/á/nh rơi xuống đất, thần sắc hắn biến đổi khó hiểu, cuối cùng chỉ hàm chứa ý vị sâu xa nói: “Sư đệ quả nhiên thiên phú hơn người!”
Ta nhìn thần sắc trầm tư của Cốc Thừa Xuyên trên đài, không hiểu sao lại có dự cảm chẳng lành.
Ki/ếm Trủng năm năm mở cửa một lần, bên trong rơi rớt vô số bảo ki/ếm của ki/ếm chủ lừng danh. Lúc Ứng Phù Tuyết bước vào Ki/ếm Trủng, cảm giác bất an trong lòng ta ngày càng dữ dội. Cuối cùng ta không nhịn được thi triển một pháp thuật, thu nhỏ mình lại rồi trốn trong tay áo hắn đi vào cùng.
Ki/ếm Trủng hoang vu tiêu điều, cỏ cây không mọc, chỉ cắm thẳng đứng vô số cổ ki/ếm rỉ sét.
Ta bị Ứng Phù Tuyết móc ra từ trong tay áo, hắn chọc chọc vào má ta, giọng điệu trêu đùa: “Ngươi cũng muốn tìm Bản Mệnh Ki/ếm?”
Ta kinh ngạc: “Sư huynh, sao huynh phát hiện ra đệ?”
Ứng Phù Tuyết cười bật ra tiếng, hắn vuốt ve tóc ta, tháo dây buộc tóc ra, rồi chia tóc thành hai lọn, nghịch tóc ta như đang chơi búp bê, nhưng giọng nói lại vô cùng nghiêm túc: “Đã sớm phát hiện rồi, nếu không phải ta che chắn cho ngươi, cái thứ trò mèo của ngươi có thể qua mắt được sư phụ và bọn họ sao?”
Ta sờ sờ tóc mình, phát hiện bị bện thành hai b.í.m tóc tết x/ấu xí, hậm hực chui lại vào trong tay áo: “Đệ muốn xem sư huynh rốt cuộc rút được ki/ếm gì, nếu không phải thanh Tru Ác vang danh thiên hạ kia, đệ sẽ chê cười sư huynh!”
Ki/ếm chủ đời đầu của Trạc Thanh Tông chính là Ki/ếm chủ Tru Ác, năm đó một người một ki/ếm c.h.é.m hết yêu m/a q/uỷ quái, dẹp lo/ạn chỉnh lý, trả lại sự thái bình cho giới Tu Chân đang bất ổn lúc bấy giờ.
Nhưng từ khi người đó phi thăng, chưa từng có ai có thể rút nổi thanh Tru Ác Ki/ếm nữa.
Ta ngủ một giấc trong tay áo Ứng Phù Tuyết, và tỉnh giấc giữa một mảnh huyết tinh. Ứng Phù Tuyết quỳ một chân xuống đất, một tay chống lấy thanh trường ki/ếm huyền đen, gân xanh nổi lên nơi cổ tay, từng giọt m.á.u đặc quánh rớt xuống mặt đất theo sợi tóc đen kịt.
Ta không thể tin nổi nhìn cảnh tượng trước mắt. Cốc Thừa Xuyên chấp ki/ếm đối diện với Ứng Phù Tuyết, khuôn mặt vốn thanh chính hòa nhã chỉ còn lại sự tham lam và khát cầu vặn vẹo.
“Sư phụ, vì sao Người lại…” Giọng Ứng Phù Tuyết nhẹ như sắp bị gió cuốn đi, ánh mắt hắn tối sầm, lời chưa dứt đã nôn ra một ngụm m.á.u tươi lớn.
‘Đoạt Tru Ác, rút ki/ếm cốt, phế linh mạch.’ Giọng hệ thống thản nhiên vang lên, khẳng định tất cả những điều chưa rõ ràng, ‘Ngươi vốn không nên đi vào.’
‘Ứng Phù Tuyết căn bản không hề phản bội tông môn, hắn bị Cốc Thừa Xuyên h/ãm h/ại, có phải không?’ Ta dù ng/u dốt đến mấy cũng đã đoán ra chân tướng sự việc, Cốc Thừa Xuyên lòng lang dạ sói, không từ th/ủ đo/ạn, hắn ta đã nuôi dưỡng ta làm lô đỉnh, thì làm sao có thể buông tha Ứng Phù Tuyết?
Khó trách hắn ta có thể dung thứ cho huyết mạch b/án yêu sống trong Trạc Thanh Tông, căn bản không phải vì hắn ta có tấm lòng nhân hậu, đối xử bình đẳng, mà là hắn có ý đồ riêng.
Cốc Thừa Xuyên đã kẹt ở Hóa Thần Kỳ hàng trăm năm, hắn ta thèm khát thiên sinh ki/ếm cốt của Ứng Phù Tuyết, thèm khát hắn có thể rút được thần ki/ếm mà ngàn năm qua chưa từng có ai rút được.
Nhưng Ứng Phù Tuyết vô tội.
12.
‘Đây là số mệnh của hắn.’ Hệ thống nói, ‘Ngươi hoàn toàn có thể làm ngơ, hiện tại ngươi có phương pháp giữ mạng, có cách thức mê hoặc người khác, những thứ này đủ sức để ngươi bình an vượt qua sinh nhật mười tám tuổi, chờ đến lúc Ứng Phù Tuyết đồ sát trở lại.’
‘Hắn là nhân vật chính được Thiên Đạo lựa chọn, khốn khó bi thương là một mắt xích không thể thiếu trong cuộc đời hắn, ngươi can thiệp vào làm gì?’
‘Cứ xem như không thấy đi, Lưu Ngọc. Ngươi chỉ là người xem kịch.’
Trước mắt ta chỉ còn lại một mảnh m.á.u loang lổ, giọng hệ thống quẩn quanh trong tâm trí ta, nghe thì quả thật rất có lý. Việc gì phải thừa thãi, việc gì phải nhập vai quá sâu?
Nhưng ta không phải là người lạnh lùng vô tình.
Cùng với âm thanh lưỡi d.a.o đ.â.m vào da thịt, khi hoàn h/ồn, ta đã đ.â.m con d.a.o găm trong tay vào n.g.ự.c Cốc Thừa Xuyên.
Giọng hệ thống lạnh lùng chưa từng có: ‘Ngươi nghĩ hắn có thể c.h.ế.t được sao?’
Cốc Thừa Xuyên dường như có chút kinh ngạc, sau đó lại cười phá lên: “Ngươi lại có thể vì sư huynh mình mà làm đến bước này!”
Ta nắm lấy tay Ứng Phù Tuyết, chân thành nói: “Sư huynh, chúng ta cùng nhau trốn đi!”
‘Ngươi quá ngây thơ rồi!’ Hệ thống thở dài.
13.
Trạc Thanh Tông chiêu cáo với giới Tu Chân, Ứng Phù Tuyết cấu kết Yêu tộc, còn ta bị mê hoặc, cùng nhau bỏ trốn.
Vô cùng kịch tính nhưng lại trong dự liệu, ta và Ứng Phù Tuyết bị truy nã.
Trong một thời gian, chúng ta như chuột chạy qua phố, ai ai cũng hô hào đ/á/nh đuổi. Ta không mảy may bận tâm, cười vỗ vỗ cái đuôi của Ứng Phù Tuyết không biết mọc ra từ lúc nào: “Sư huynh, huynh nói xem chúng ta có được xem là uyên ương đào vo/ng không?”